Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 212
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung mỉm cười vọt vào trong lòng Trầm Nhược Hư dùng sức ôm lấy hắn nói:- Huynh tốt nhất rồi.Trầm Nhược Hư nhếch môi, nhu nhu đầu của hắn, sủng nịch nói:- Ta đi cùng đệ.Giả Dung nói:- Được, Bách Linh thêm một tầng giả tạo cho chúng tôi, để cho người khác nhìn không ra diện mạo của ta cùng a Hư.Ngay nháy mắt cửa hàng mở cửa, khách nhân xếp hàng đợi đã lâu liền tràn vào trong cửa hàng như hồng thủy cuốn qua.- Cái gì? Quần áo bán có hạn mức, mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ?Thanh âm ồn ào thật lớn, khiến toàn bộ khách nhân đều nhìn chăm chú. Khách nhân đứng xa một ít cũng đi qua, hoặc là ánh mắt đều nhìn qua.- Một trăm bộ này chia đều nam giới nữ giới mỗi bên năm mươi bộ.- Cộng lại chỉ có một trăm bộ, số lượng ít như vậy, lão bản của các ngươi không muốn làm sinh ý sao?- Tất nhiên là muốn kiếm tiền, tiếc rằng thời gian của tiên nhân chỉ có hạn, mỗi ngày luyện chế vân sa tiên y là cứng rắn tìm thời gian rảnh rỗi trong lúc tu đạo mới có được để đi làm. Hơn nữa mỗi một bộ vân sa tiên y cần hao phí thật nhiều pháp lực của tiên trưởng, mỗi ngày một trăm bộ đã là cực hạn của hắn, nhiều hơn nữa cũng không có.- Dù sao giá cả vân sa tiên y không thấp, ta vừa rồi còn nghe được có nhiều người than thở chê đắt, nghĩ tới sẽ không vài người đành lòng bỏ tiền mua, chỉ nói một trăm bộ chỉ sợ bán vài ngày cũng không xong, nếu còn nhiều hơn tồn hàng thì phải làm sao bây giờ?- Vị tiểu ca này sao lại có thể hoài nghi giá trị của vân sa tiên y? Bậc kỳ vật này, đừng nói là giá ngàn lượng, dù là vạn lượng cũng có người cướp mua.- Đúng vậy, chỉ có trăm bộ thật quá ít!- Nhưng tinh lực của tiên trưởng có hạn, mỗi ngày chỉ được bấy nhiêu, cũng không có cách nào.- Vậy khi nãy các ngươi còn cho rằng giá cả rất đắt, bất mãn còn đòi chưởng quầy xuống giá?Một người cười xấu hổ lấy ra ngân phiếu ngàn lượng:- Đây là ngân phiếu ngàn lượng, lấy một bộ vân sa tiên y cho ta!Giả Dung cười híp mắt, ra hiệu cho quỷ nhân viên lấy tiền cấp hàng.Có người nhìn thấy cảnh này quýnh lên hô:- Ta muốn hai bộ!Ngay sau đó là cảnh tượng tranh mua.Còn có thương nhân từ nơi khác tới sớm nghe được tin tức, vì thế sáng hôm nay đặc biệt sớm tới xếp hàng, lại nghe tin mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ, trong lòng bọn họ càng thêm sốt ruột phát điên.Tâm tình hậm hực bọn họ dùng toàn bộ khí lực như Hạng Võ khiêng đỉnh, chen chúc vào trong đám người.- Vân sa tiên y hôm nay đã bán hết, chư vị không cần tiếp tục chen chúc, xin mời ngày mai lại đến, hoặc là đi lựa chọn mua vải vóc trước đi.Lúc này trên lầu hai dành cho nữ nhân cũng truyền ra thanh âm chói tai.- Cái gì? Mới đây đã không có!- Ta tăng giá hai ngàn, chưởng quầy tiếp tục bán cho ta một bộ!- Làm sao lại không còn đâu, chỉ mới chớp mắt vài lần mà thôi!Thanh âm vang ra, làm cho các thương nhân cũng biết năm mươi bộ dành cho nữ tính cũng đã bán sạch.
Giả Dung mỉm cười vọt vào trong lòng Trầm Nhược Hư dùng sức ôm lấy hắn nói:
- Huynh tốt nhất rồi.
Trầm Nhược Hư nhếch môi, nhu nhu đầu của hắn, sủng nịch nói:
- Ta đi cùng đệ.
Giả Dung nói:
- Được, Bách Linh thêm một tầng giả tạo cho chúng tôi, để cho người khác nhìn không ra diện mạo của ta cùng a Hư.
Ngay nháy mắt cửa hàng mở cửa, khách nhân xếp hàng đợi đã lâu liền tràn vào trong cửa hàng như hồng thủy cuốn qua.
- Cái gì? Quần áo bán có hạn mức, mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ?
Thanh âm ồn ào thật lớn, khiến toàn bộ khách nhân đều nhìn chăm chú. Khách nhân đứng xa một ít cũng đi qua, hoặc là ánh mắt đều nhìn qua.
- Một trăm bộ này chia đều nam giới nữ giới mỗi bên năm mươi bộ.
- Cộng lại chỉ có một trăm bộ, số lượng ít như vậy, lão bản của các ngươi không muốn làm sinh ý sao?
- Tất nhiên là muốn kiếm tiền, tiếc rằng thời gian của tiên nhân chỉ có hạn, mỗi ngày luyện chế vân sa tiên y là cứng rắn tìm thời gian rảnh rỗi trong lúc tu đạo mới có được để đi làm. Hơn nữa mỗi một bộ vân sa tiên y cần hao phí thật nhiều pháp lực của tiên trưởng, mỗi ngày một trăm bộ đã là cực hạn của hắn, nhiều hơn nữa cũng không có.
- Dù sao giá cả vân sa tiên y không thấp, ta vừa rồi còn nghe được có nhiều người than thở chê đắt, nghĩ tới sẽ không vài người đành lòng bỏ tiền mua, chỉ nói một trăm bộ chỉ sợ bán vài ngày cũng không xong, nếu còn nhiều hơn tồn hàng thì phải làm sao bây giờ?
- Vị tiểu ca này sao lại có thể hoài nghi giá trị của vân sa tiên y? Bậc kỳ vật này, đừng nói là giá ngàn lượng, dù là vạn lượng cũng có người cướp mua.
- Đúng vậy, chỉ có trăm bộ thật quá ít!
- Nhưng tinh lực của tiên trưởng có hạn, mỗi ngày chỉ được bấy nhiêu, cũng không có cách nào.
- Vậy khi nãy các ngươi còn cho rằng giá cả rất đắt, bất mãn còn đòi chưởng quầy xuống giá?
Một người cười xấu hổ lấy ra ngân phiếu ngàn lượng:
- Đây là ngân phiếu ngàn lượng, lấy một bộ vân sa tiên y cho ta!
Giả Dung cười híp mắt, ra hiệu cho quỷ nhân viên lấy tiền cấp hàng.
Có người nhìn thấy cảnh này quýnh lên hô:
- Ta muốn hai bộ!
Ngay sau đó là cảnh tượng tranh mua.
Còn có thương nhân từ nơi khác tới sớm nghe được tin tức, vì thế sáng hôm nay đặc biệt sớm tới xếp hàng, lại nghe tin mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ, trong lòng bọn họ càng thêm sốt ruột phát điên.
Tâm tình hậm hực bọn họ dùng toàn bộ khí lực như Hạng Võ khiêng đỉnh, chen chúc vào trong đám người.
- Vân sa tiên y hôm nay đã bán hết, chư vị không cần tiếp tục chen chúc, xin mời ngày mai lại đến, hoặc là đi lựa chọn mua vải vóc trước đi.
Lúc này trên lầu hai dành cho nữ nhân cũng truyền ra thanh âm chói tai.
- Cái gì? Mới đây đã không có!
- Ta tăng giá hai ngàn, chưởng quầy tiếp tục bán cho ta một bộ!
- Làm sao lại không còn đâu, chỉ mới chớp mắt vài lần mà thôi!
Thanh âm vang ra, làm cho các thương nhân cũng biết năm mươi bộ dành cho nữ tính cũng đã bán sạch.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung mỉm cười vọt vào trong lòng Trầm Nhược Hư dùng sức ôm lấy hắn nói:- Huynh tốt nhất rồi.Trầm Nhược Hư nhếch môi, nhu nhu đầu của hắn, sủng nịch nói:- Ta đi cùng đệ.Giả Dung nói:- Được, Bách Linh thêm một tầng giả tạo cho chúng tôi, để cho người khác nhìn không ra diện mạo của ta cùng a Hư.Ngay nháy mắt cửa hàng mở cửa, khách nhân xếp hàng đợi đã lâu liền tràn vào trong cửa hàng như hồng thủy cuốn qua.- Cái gì? Quần áo bán có hạn mức, mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ?Thanh âm ồn ào thật lớn, khiến toàn bộ khách nhân đều nhìn chăm chú. Khách nhân đứng xa một ít cũng đi qua, hoặc là ánh mắt đều nhìn qua.- Một trăm bộ này chia đều nam giới nữ giới mỗi bên năm mươi bộ.- Cộng lại chỉ có một trăm bộ, số lượng ít như vậy, lão bản của các ngươi không muốn làm sinh ý sao?- Tất nhiên là muốn kiếm tiền, tiếc rằng thời gian của tiên nhân chỉ có hạn, mỗi ngày luyện chế vân sa tiên y là cứng rắn tìm thời gian rảnh rỗi trong lúc tu đạo mới có được để đi làm. Hơn nữa mỗi một bộ vân sa tiên y cần hao phí thật nhiều pháp lực của tiên trưởng, mỗi ngày một trăm bộ đã là cực hạn của hắn, nhiều hơn nữa cũng không có.- Dù sao giá cả vân sa tiên y không thấp, ta vừa rồi còn nghe được có nhiều người than thở chê đắt, nghĩ tới sẽ không vài người đành lòng bỏ tiền mua, chỉ nói một trăm bộ chỉ sợ bán vài ngày cũng không xong, nếu còn nhiều hơn tồn hàng thì phải làm sao bây giờ?- Vị tiểu ca này sao lại có thể hoài nghi giá trị của vân sa tiên y? Bậc kỳ vật này, đừng nói là giá ngàn lượng, dù là vạn lượng cũng có người cướp mua.- Đúng vậy, chỉ có trăm bộ thật quá ít!- Nhưng tinh lực của tiên trưởng có hạn, mỗi ngày chỉ được bấy nhiêu, cũng không có cách nào.- Vậy khi nãy các ngươi còn cho rằng giá cả rất đắt, bất mãn còn đòi chưởng quầy xuống giá?Một người cười xấu hổ lấy ra ngân phiếu ngàn lượng:- Đây là ngân phiếu ngàn lượng, lấy một bộ vân sa tiên y cho ta!Giả Dung cười híp mắt, ra hiệu cho quỷ nhân viên lấy tiền cấp hàng.Có người nhìn thấy cảnh này quýnh lên hô:- Ta muốn hai bộ!Ngay sau đó là cảnh tượng tranh mua.Còn có thương nhân từ nơi khác tới sớm nghe được tin tức, vì thế sáng hôm nay đặc biệt sớm tới xếp hàng, lại nghe tin mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ, trong lòng bọn họ càng thêm sốt ruột phát điên.Tâm tình hậm hực bọn họ dùng toàn bộ khí lực như Hạng Võ khiêng đỉnh, chen chúc vào trong đám người.- Vân sa tiên y hôm nay đã bán hết, chư vị không cần tiếp tục chen chúc, xin mời ngày mai lại đến, hoặc là đi lựa chọn mua vải vóc trước đi.Lúc này trên lầu hai dành cho nữ nhân cũng truyền ra thanh âm chói tai.- Cái gì? Mới đây đã không có!- Ta tăng giá hai ngàn, chưởng quầy tiếp tục bán cho ta một bộ!- Làm sao lại không còn đâu, chỉ mới chớp mắt vài lần mà thôi!Thanh âm vang ra, làm cho các thương nhân cũng biết năm mươi bộ dành cho nữ tính cũng đã bán sạch.