Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 221
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Tuy rằng Tiết di mụ còn chưa mua được vân sa tiên y, nhưng dựa vào linh quả nàng cũng cướp được vài bộ vân sa tiên y trao đổi từ tay những phu nhân khác.Linh quả cùng vân sa y ai cũng muốn có. May mắn cao môn đại hộ người hầu nhiều, có thể phân tán phái người đi hai cửa hàng tranh mua, bằng không phải rối rắm nên lấy hay nên bỏ.Bởi vì sự kiện gã sai vặt cùng nha hoàn tranh mua đồ vật cho chủ nhân còn chưa đủ cấp lực, chính các vị chủ nhân cũng tự mình chạy tới tranh mua.Bởi vì thân phận bọn họ quý trọng, cho nên dân chúng cùng người hầu các nhà cũng không dám tranh giành với bọn họ.Nghe được tình huống như vậy rất nhiều người nổi trận lôi đình, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ sôi nổi noi theo, tự mình tham dự tranh đoạt.Cùng lúc đó các vị cáo mệnh phu nhân mặc vào vân sa y tham gia yến hội do thái hậu tổ chức, hoặc đưa thiếp mời các vị phu nhân thái thái mang theo cô nương nhà mình đến ngắm hoa, xem cuộc vui vân vân..Không quan tâm tên gọi là gì, những buổi tiệc này thực chất là dùng khoe khoang vân sa y của các nàng.Tiết di mụ dựa vào linh quả kết giao không ít phu nhân quan lớn, bởi vậy cũng nhận được nhiều thiệp mời. Sau nửa tháng, nàng liên tục đi tham gia yến hội cũng không có thời gian nghỉ ngơi.Lương thị, Lữ thị cùng Tào phu nhân được Giả Dung đưa tặng vân sa y, cũng không tham dự thủy triều "cướp mua tiên y" lần này.Ngày này, tiểu Tích Xuân nhận được linh quả mà Giả Dung phái Bách Linh đưa tới, vui vẻ gọi tiểu Bảo Ngọc, Giả Hoàn, Giả Nghênh Xuân, Tham Xuân cùng chia nhau thưởng thức.Trong phòng của tiểu Tích Xuân, mấy nhi đồng tựa như tiểu sóc, hai tay nho nhỏ cầm trái cây cắn, nhìn qua đáng yêu nói không nên lời.Mãi tới khi bọn họ cảm nhận được mình đã ăn no, trong rổ chỉ còn lại hai quả.Năm người sờ sờ bụng của mình, đưa mắt nhìn nhau.Giả Hoàn che miệng, ngượng ngùng nói:- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ăn hết rồi.Tiểu Tích Xuân nhìn trong rổ:- Một, hai.. còn hai quả, đây là lưu cho lão tổ tông, nhị ca ca ngươi mang về cho nàng ăn.Tiểu Bảo Ngọc vừa dùng khăn lau mặt cho Giả Hoàn vừa gật đầu:- Được.Bởi vì linh quả bán ra có hạn lượng, giá cả còn rất cao, mấy tiểu tử kia không có bạc nhờ người đi mua, nếu Giả mẫu hỏi bọn họ cũng không biết nên lấy lý do gì giải thích cho qua.Họa Mi nghe vậy thi triển xem nhẹ thuật lên linh quả, khiến cho người nhìn thấy hai quả cây này sẽ xem nhẹ sự tồn tại của chúng nó.Mấy nhi đồng chơi tới buổi trưa, tiểu Tích Xuân cần đi ngủ trưa, mọi người cáo từ quay về trong sân của mình.Đối với vân sa y mà nói, Giả mẫu càng muốn mua được linh quả. Chỉ vì Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc gặp được Vương thị ám toán, thân thể cũng rơi xuống rất nhiều tật xấu.Giả mẫu nghe nói linh quả có thể giải trăm độc trăm bệnh, trong đầu chỉ nghĩ muốn mua gởi tới Lâm gia, đưa cho Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc dùng, chữa khỏi bệnh tật trên thân thể các nàng.Sáng sớm mỗi ngày Giả mẫu đều phái ra hơn phân nửa người hầu trong phủ đi tranh mua. Nhưng đều không công mà về.Mắt thấy mỗi ngày đều mua không được, trong lòng Giả mẫu thật gấp gáp.Khi Giả Bảo Ngọc giao linh quả tới cho nàng, Giả mẫu quá đỗi vui mừng, ôm Bảo Ngọc không ngừng x0a nắn khen ngợi.Bởi vì linh quả có xem nhẹ thuật, Giả mẫu cũng không nghĩ tới cần hỏi Giả Bảo Ngọc lấy được linh quả ở đâu, lập tức tìm bình ngọc chứa đựng liền phái người mang đến Dương Châu.Thời tiết chuyển lạnh, chớp mắt đi tới sinh nhật của Trầm Nhược Hư.Xế chiều vừa xong bài học, Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư quay về phòng ngủ, lấy ra quà lễ sinh nhật trong không gian trịnh trọng đặt lên tay Trầm Nhược Hư.Vẻ mặt nghiêm túc như đang cử hành một nghi thức vô cùng trọng yếu, lại giống như đem một lòng của mình giao phó cho Trầm Nhược Hư bảo quản.
Tuy rằng Tiết di mụ còn chưa mua được vân sa tiên y, nhưng dựa vào linh quả nàng cũng cướp được vài bộ vân sa tiên y trao đổi từ tay những phu nhân khác.
Linh quả cùng vân sa y ai cũng muốn có. May mắn cao môn đại hộ người hầu nhiều, có thể phân tán phái người đi hai cửa hàng tranh mua, bằng không phải rối rắm nên lấy hay nên bỏ.
Bởi vì sự kiện gã sai vặt cùng nha hoàn tranh mua đồ vật cho chủ nhân còn chưa đủ cấp lực, chính các vị chủ nhân cũng tự mình chạy tới tranh mua.
Bởi vì thân phận bọn họ quý trọng, cho nên dân chúng cùng người hầu các nhà cũng không dám tranh giành với bọn họ.
Nghe được tình huống như vậy rất nhiều người nổi trận lôi đình, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ sôi nổi noi theo, tự mình tham dự tranh đoạt.
Cùng lúc đó các vị cáo mệnh phu nhân mặc vào vân sa y tham gia yến hội do thái hậu tổ chức, hoặc đưa thiếp mời các vị phu nhân thái thái mang theo cô nương nhà mình đến ngắm hoa, xem cuộc vui vân vân..
Không quan tâm tên gọi là gì, những buổi tiệc này thực chất là dùng khoe khoang vân sa y của các nàng.
Tiết di mụ dựa vào linh quả kết giao không ít phu nhân quan lớn, bởi vậy cũng nhận được nhiều thiệp mời. Sau nửa tháng, nàng liên tục đi tham gia yến hội cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Lương thị, Lữ thị cùng Tào phu nhân được Giả Dung đưa tặng vân sa y, cũng không tham dự thủy triều "cướp mua tiên y" lần này.
Ngày này, tiểu Tích Xuân nhận được linh quả mà Giả Dung phái Bách Linh đưa tới, vui vẻ gọi tiểu Bảo Ngọc, Giả Hoàn, Giả Nghênh Xuân, Tham Xuân cùng chia nhau thưởng thức.
Trong phòng của tiểu Tích Xuân, mấy nhi đồng tựa như tiểu sóc, hai tay nho nhỏ cầm trái cây cắn, nhìn qua đáng yêu nói không nên lời.
Mãi tới khi bọn họ cảm nhận được mình đã ăn no, trong rổ chỉ còn lại hai quả.
Năm người sờ sờ bụng của mình, đưa mắt nhìn nhau.
Giả Hoàn che miệng, ngượng ngùng nói:
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ăn hết rồi.
Tiểu Tích Xuân nhìn trong rổ:
- Một, hai.. còn hai quả, đây là lưu cho lão tổ tông, nhị ca ca ngươi mang về cho nàng ăn.
Tiểu Bảo Ngọc vừa dùng khăn lau mặt cho Giả Hoàn vừa gật đầu:
- Được.
Bởi vì linh quả bán ra có hạn lượng, giá cả còn rất cao, mấy tiểu tử kia không có bạc nhờ người đi mua, nếu Giả mẫu hỏi bọn họ cũng không biết nên lấy lý do gì giải thích cho qua.
Họa Mi nghe vậy thi triển xem nhẹ thuật lên linh quả, khiến cho người nhìn thấy hai quả cây này sẽ xem nhẹ sự tồn tại của chúng nó.
Mấy nhi đồng chơi tới buổi trưa, tiểu Tích Xuân cần đi ngủ trưa, mọi người cáo từ quay về trong sân của mình.
Đối với vân sa y mà nói, Giả mẫu càng muốn mua được linh quả. Chỉ vì Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc gặp được Vương thị ám toán, thân thể cũng rơi xuống rất nhiều tật xấu.
Giả mẫu nghe nói linh quả có thể giải trăm độc trăm bệnh, trong đầu chỉ nghĩ muốn mua gởi tới Lâm gia, đưa cho Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc dùng, chữa khỏi bệnh tật trên thân thể các nàng.
Sáng sớm mỗi ngày Giả mẫu đều phái ra hơn phân nửa người hầu trong phủ đi tranh mua. Nhưng đều không công mà về.
Mắt thấy mỗi ngày đều mua không được, trong lòng Giả mẫu thật gấp gáp.
Khi Giả Bảo Ngọc giao linh quả tới cho nàng, Giả mẫu quá đỗi vui mừng, ôm Bảo Ngọc không ngừng x0a nắn khen ngợi.
Bởi vì linh quả có xem nhẹ thuật, Giả mẫu cũng không nghĩ tới cần hỏi Giả Bảo Ngọc lấy được linh quả ở đâu, lập tức tìm bình ngọc chứa đựng liền phái người mang đến Dương Châu.
Thời tiết chuyển lạnh, chớp mắt đi tới sinh nhật của Trầm Nhược Hư.
Xế chiều vừa xong bài học, Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư quay về phòng ngủ, lấy ra quà lễ sinh nhật trong không gian trịnh trọng đặt lên tay Trầm Nhược Hư.
Vẻ mặt nghiêm túc như đang cử hành một nghi thức vô cùng trọng yếu, lại giống như đem một lòng của mình giao phó cho Trầm Nhược Hư bảo quản.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Tuy rằng Tiết di mụ còn chưa mua được vân sa tiên y, nhưng dựa vào linh quả nàng cũng cướp được vài bộ vân sa tiên y trao đổi từ tay những phu nhân khác.Linh quả cùng vân sa y ai cũng muốn có. May mắn cao môn đại hộ người hầu nhiều, có thể phân tán phái người đi hai cửa hàng tranh mua, bằng không phải rối rắm nên lấy hay nên bỏ.Bởi vì sự kiện gã sai vặt cùng nha hoàn tranh mua đồ vật cho chủ nhân còn chưa đủ cấp lực, chính các vị chủ nhân cũng tự mình chạy tới tranh mua.Bởi vì thân phận bọn họ quý trọng, cho nên dân chúng cùng người hầu các nhà cũng không dám tranh giành với bọn họ.Nghe được tình huống như vậy rất nhiều người nổi trận lôi đình, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ sôi nổi noi theo, tự mình tham dự tranh đoạt.Cùng lúc đó các vị cáo mệnh phu nhân mặc vào vân sa y tham gia yến hội do thái hậu tổ chức, hoặc đưa thiếp mời các vị phu nhân thái thái mang theo cô nương nhà mình đến ngắm hoa, xem cuộc vui vân vân..Không quan tâm tên gọi là gì, những buổi tiệc này thực chất là dùng khoe khoang vân sa y của các nàng.Tiết di mụ dựa vào linh quả kết giao không ít phu nhân quan lớn, bởi vậy cũng nhận được nhiều thiệp mời. Sau nửa tháng, nàng liên tục đi tham gia yến hội cũng không có thời gian nghỉ ngơi.Lương thị, Lữ thị cùng Tào phu nhân được Giả Dung đưa tặng vân sa y, cũng không tham dự thủy triều "cướp mua tiên y" lần này.Ngày này, tiểu Tích Xuân nhận được linh quả mà Giả Dung phái Bách Linh đưa tới, vui vẻ gọi tiểu Bảo Ngọc, Giả Hoàn, Giả Nghênh Xuân, Tham Xuân cùng chia nhau thưởng thức.Trong phòng của tiểu Tích Xuân, mấy nhi đồng tựa như tiểu sóc, hai tay nho nhỏ cầm trái cây cắn, nhìn qua đáng yêu nói không nên lời.Mãi tới khi bọn họ cảm nhận được mình đã ăn no, trong rổ chỉ còn lại hai quả.Năm người sờ sờ bụng của mình, đưa mắt nhìn nhau.Giả Hoàn che miệng, ngượng ngùng nói:- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ăn hết rồi.Tiểu Tích Xuân nhìn trong rổ:- Một, hai.. còn hai quả, đây là lưu cho lão tổ tông, nhị ca ca ngươi mang về cho nàng ăn.Tiểu Bảo Ngọc vừa dùng khăn lau mặt cho Giả Hoàn vừa gật đầu:- Được.Bởi vì linh quả bán ra có hạn lượng, giá cả còn rất cao, mấy tiểu tử kia không có bạc nhờ người đi mua, nếu Giả mẫu hỏi bọn họ cũng không biết nên lấy lý do gì giải thích cho qua.Họa Mi nghe vậy thi triển xem nhẹ thuật lên linh quả, khiến cho người nhìn thấy hai quả cây này sẽ xem nhẹ sự tồn tại của chúng nó.Mấy nhi đồng chơi tới buổi trưa, tiểu Tích Xuân cần đi ngủ trưa, mọi người cáo từ quay về trong sân của mình.Đối với vân sa y mà nói, Giả mẫu càng muốn mua được linh quả. Chỉ vì Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc gặp được Vương thị ám toán, thân thể cũng rơi xuống rất nhiều tật xấu.Giả mẫu nghe nói linh quả có thể giải trăm độc trăm bệnh, trong đầu chỉ nghĩ muốn mua gởi tới Lâm gia, đưa cho Giả Mẫn cùng Lâm Đại Ngọc dùng, chữa khỏi bệnh tật trên thân thể các nàng.Sáng sớm mỗi ngày Giả mẫu đều phái ra hơn phân nửa người hầu trong phủ đi tranh mua. Nhưng đều không công mà về.Mắt thấy mỗi ngày đều mua không được, trong lòng Giả mẫu thật gấp gáp.Khi Giả Bảo Ngọc giao linh quả tới cho nàng, Giả mẫu quá đỗi vui mừng, ôm Bảo Ngọc không ngừng x0a nắn khen ngợi.Bởi vì linh quả có xem nhẹ thuật, Giả mẫu cũng không nghĩ tới cần hỏi Giả Bảo Ngọc lấy được linh quả ở đâu, lập tức tìm bình ngọc chứa đựng liền phái người mang đến Dương Châu.Thời tiết chuyển lạnh, chớp mắt đi tới sinh nhật của Trầm Nhược Hư.Xế chiều vừa xong bài học, Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư quay về phòng ngủ, lấy ra quà lễ sinh nhật trong không gian trịnh trọng đặt lên tay Trầm Nhược Hư.Vẻ mặt nghiêm túc như đang cử hành một nghi thức vô cùng trọng yếu, lại giống như đem một lòng của mình giao phó cho Trầm Nhược Hư bảo quản.