Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 254
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Trước Lý phủ, huynh trưởng Lý Nhược Quang cũng nghênh đón một đấm phẫn nộ. Lúc này thân thể bị té ngã dưới đất, miệng đầy máu.Dương phụ ngây dại!Đại ca Lý Nhược Quang cũng ngây dại!Dương Bái ôm chặt đùi Dương phụ, gào khóc nói:- Phụ thân, cầu ngài thành toàn cho con đi!Thành toàn?Thành toàn cái gì?Dương phụ khom người kéo Dương Bái, hỏi:- Sao ngươi lại chạy ra đây? Tại sao còn khóc thương tâm như vậy? Ngươi nói cần thành toàn là nói cái gì? Trước đi vào nhà, mặc xong quần áo lại chậm rãi nói cho ta biết.Dương phụ vừa nói vừa kéo Dương Bái đi vào trong phủ.Giả Dung lập tức thao tác thân thể của Dương Bái, dùng sức vung lắc tay Dương phụ, lại quỳ xuống dưới chân hắn.Dương phụ liếc mắt nhìn người đi đường, thấy tầm mắt của họ nhìn bên cạnh mình, có chút người còn chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận, cảm giác cực kỳ mất mặt.Hắn quay lưng nói:- Đứa con, vô luận chuyện gì cha cũng đáp ứng ngươi. Ngươi nhanh đứng lên, theo ta vào phủ rửa mặt chải đầu xử lý chỉnh tề chính mình.Lúc này Giả Dung khống chế Dương Bái làm ra vẻ mặt vui mừng, hưng phấn hô:- Lời này của phụ thân là thật sao? Ngài thật sự nguyện ý thành toàn cho con cùng với Phương di nương?Trong đầu Dương phụ oanh một tiếng.Vì xác nhận mình không có nghe lầm, thanh âm hắn run lên hỏi:- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!- Phụ thân chẳng lẽ muốn đổi ý?Dương Bái lập tức nóng nảy:- Phương di nương, chính là Phương di nương ngài mới dâng lên năm kia! Con thật sự yêu thích nàng, xin phụ thân đem nàng ban cho con!Giả Dung cố ý làm cho Dương Bái dùng hết toàn lực đem lời này hét to đi ra, thanh âm vang vọng cả con đường, truyền ra thật xa.Chẳng những Dương phụ nghe được rõ ràng, ngay cả người hầu, dân chúng xung quanh còn có đám người Dương mẫu mới từ trong phủ truy ra tới đều nghe được rõ ràng, một chữ không thiếu.Oanh long!Giống như có sấm sét bổ lên đầu mọi người.Mọi người chấn động, toàn bộ đều ngây dại!Đứa con của Dương gia nói, hắn yêu thích di nương của cha mình, cũng khẩn cầu cha mình đem nàng ban thưởng cho mình?Vở kịch thật hay a!Trái tim bát quái của dân chúng liền nhảy lên, hai mắt chăm chú nhìn Dương phủ, không muốn bỏ qua sự tình phát triển
Trước Lý phủ, huynh trưởng Lý Nhược Quang cũng nghênh đón một đấm phẫn nộ. Lúc này thân thể bị té ngã dưới đất, miệng đầy máu.
Dương phụ ngây dại!
Đại ca Lý Nhược Quang cũng ngây dại!
Dương Bái ôm chặt đùi Dương phụ, gào khóc nói:
- Phụ thân, cầu ngài thành toàn cho con đi!
Thành toàn?
Thành toàn cái gì?
Dương phụ khom người kéo Dương Bái, hỏi:
- Sao ngươi lại chạy ra đây? Tại sao còn khóc thương tâm như vậy? Ngươi nói cần thành toàn là nói cái gì? Trước đi vào nhà, mặc xong quần áo lại chậm rãi nói cho ta biết.
Dương phụ vừa nói vừa kéo Dương Bái đi vào trong phủ.
Giả Dung lập tức thao tác thân thể của Dương Bái, dùng sức vung lắc tay Dương phụ, lại quỳ xuống dưới chân hắn.
Dương phụ liếc mắt nhìn người đi đường, thấy tầm mắt của họ nhìn bên cạnh mình, có chút người còn chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận, cảm giác cực kỳ mất mặt.
Hắn quay lưng nói:
- Đứa con, vô luận chuyện gì cha cũng đáp ứng ngươi. Ngươi nhanh đứng lên, theo ta vào phủ rửa mặt chải đầu xử lý chỉnh tề chính mình.
Lúc này Giả Dung khống chế Dương Bái làm ra vẻ mặt vui mừng, hưng phấn hô:
- Lời này của phụ thân là thật sao? Ngài thật sự nguyện ý thành toàn cho con cùng với Phương di nương?
Trong đầu Dương phụ oanh một tiếng.
Vì xác nhận mình không có nghe lầm, thanh âm hắn run lên hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
- Phụ thân chẳng lẽ muốn đổi ý?
Dương Bái lập tức nóng nảy:
- Phương di nương, chính là Phương di nương ngài mới dâng lên năm kia! Con thật sự yêu thích nàng, xin phụ thân đem nàng ban cho con!
Giả Dung cố ý làm cho Dương Bái dùng hết toàn lực đem lời này hét to đi ra, thanh âm vang vọng cả con đường, truyền ra thật xa.
Chẳng những Dương phụ nghe được rõ ràng, ngay cả người hầu, dân chúng xung quanh còn có đám người Dương mẫu mới từ trong phủ truy ra tới đều nghe được rõ ràng, một chữ không thiếu.
Oanh long!
Giống như có sấm sét bổ lên đầu mọi người.
Mọi người chấn động, toàn bộ đều ngây dại!
Đứa con của Dương gia nói, hắn yêu thích di nương của cha mình, cũng khẩn cầu cha mình đem nàng ban thưởng cho mình?
Vở kịch thật hay a!
Trái tim bát quái của dân chúng liền nhảy lên, hai mắt chăm chú nhìn Dương phủ, không muốn bỏ qua sự tình phát triển
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Trước Lý phủ, huynh trưởng Lý Nhược Quang cũng nghênh đón một đấm phẫn nộ. Lúc này thân thể bị té ngã dưới đất, miệng đầy máu.Dương phụ ngây dại!Đại ca Lý Nhược Quang cũng ngây dại!Dương Bái ôm chặt đùi Dương phụ, gào khóc nói:- Phụ thân, cầu ngài thành toàn cho con đi!Thành toàn?Thành toàn cái gì?Dương phụ khom người kéo Dương Bái, hỏi:- Sao ngươi lại chạy ra đây? Tại sao còn khóc thương tâm như vậy? Ngươi nói cần thành toàn là nói cái gì? Trước đi vào nhà, mặc xong quần áo lại chậm rãi nói cho ta biết.Dương phụ vừa nói vừa kéo Dương Bái đi vào trong phủ.Giả Dung lập tức thao tác thân thể của Dương Bái, dùng sức vung lắc tay Dương phụ, lại quỳ xuống dưới chân hắn.Dương phụ liếc mắt nhìn người đi đường, thấy tầm mắt của họ nhìn bên cạnh mình, có chút người còn chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận, cảm giác cực kỳ mất mặt.Hắn quay lưng nói:- Đứa con, vô luận chuyện gì cha cũng đáp ứng ngươi. Ngươi nhanh đứng lên, theo ta vào phủ rửa mặt chải đầu xử lý chỉnh tề chính mình.Lúc này Giả Dung khống chế Dương Bái làm ra vẻ mặt vui mừng, hưng phấn hô:- Lời này của phụ thân là thật sao? Ngài thật sự nguyện ý thành toàn cho con cùng với Phương di nương?Trong đầu Dương phụ oanh một tiếng.Vì xác nhận mình không có nghe lầm, thanh âm hắn run lên hỏi:- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!- Phụ thân chẳng lẽ muốn đổi ý?Dương Bái lập tức nóng nảy:- Phương di nương, chính là Phương di nương ngài mới dâng lên năm kia! Con thật sự yêu thích nàng, xin phụ thân đem nàng ban cho con!Giả Dung cố ý làm cho Dương Bái dùng hết toàn lực đem lời này hét to đi ra, thanh âm vang vọng cả con đường, truyền ra thật xa.Chẳng những Dương phụ nghe được rõ ràng, ngay cả người hầu, dân chúng xung quanh còn có đám người Dương mẫu mới từ trong phủ truy ra tới đều nghe được rõ ràng, một chữ không thiếu.Oanh long!Giống như có sấm sét bổ lên đầu mọi người.Mọi người chấn động, toàn bộ đều ngây dại!Đứa con của Dương gia nói, hắn yêu thích di nương của cha mình, cũng khẩn cầu cha mình đem nàng ban thưởng cho mình?Vở kịch thật hay a!Trái tim bát quái của dân chúng liền nhảy lên, hai mắt chăm chú nhìn Dương phủ, không muốn bỏ qua sự tình phát triển