Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 258
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Cho dù thứ đồ chơi này Giả Dung muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mỗi ngày xem như là đồ ăn vặt ăn. Nhưng ở bên ngoài ngàn vàng cũng khó cầu, nếu người nào tranh mua được một quả, thế nào cũng phải trân trọng xem như là tiên đan cung phụng lên.Bởi vậy có thể thấy được, Tiết di mụ vì Tiết Bàn cũng hạ vốn gốc thật lớn.Làm xong lễ bái sư, Tiết di mụ rời đi, Giả Dung giữ lại Tiết Bàn, dùng linh căn cầu thí nghiệm tư chất cho hắn, kiểm ra tra tam linh căn.Tam linh căn không tốt lắm, tư chất chỉ có thể xem là lớp giữa. Nhưng ít nhất có được tư cách tu tiên, Giả Dung đối với kết quả này vẫn xem như vừa lòng.Hắn dựa theo kế hoạch chỉ vào Trầm Nhược Hư, kêu Tiết Bàn bái hắn làm nhị sư phụ.Tiết Bàn đầu đầy mờ mịt, nhưng cũng không hỏi gì liền ngoan ngoãn nghe lời làm theo, hành lễ bái sư với Trầm Nhược Hư.Vài ngày sau, hắn bắt đầu đi theo Trầm Nhược Hư học tập thuật tu tiên, Tiết Bàn mơ mơ màng màng, lúc đó mới biết mình bái là thần tiên sư phụ!Hắn vui mừng cả ngày đều không yên lòng, cả đêm ngủ không yên.Nếu không phải Giả Dung dặn đi dặn lại, thời cơ chưa đến, chuyện tu tiên cũng không thể nói cho người khác nghe. Chỉ sợ Tiết Bàn đã nhịn không được đem tin tốt lành này chia nhau hưởng lợi cho người trong thiên hạ biết, tiếp tục tổ chức tiệc rượu ba ngày ba đêm chúc mừng vận may của mình.Tư chất tu tiên của Trầm Nhược Hư là cao nhất, năng lực lĩnh ngộ cũng phi phàm, lại thêm Giả Dung hố tới linh thạch đều đưa hết cho hắn. Trầm Nhược Hư dùng linh thạch tự mình bắt đầu tu hành lên, tu vi tiến triển tăng trưởng cực nhanh.Chưa qua một tháng thời gian hắn đã cực nhanh bước qua luyện khí kỳ, tiến nhập trúc cơ kỳ. Nghĩ tới chỉ cần thêm một lát là có thể thuận lợi vọt tới kim đan kỳ.Cho dù hắn tiếp xúc tu chân thời gian không lâu, nhưng tu vi như vậy dạy một thái điểu mới tu chân như Tiết Bàn quả thực vô cùng đơn giản.Từ ngày đó Tiết Bàn một lòng mê muội tu tiên, không thể tự kiềm chế.Giả Dung mua bộ sách về tài ăn nói của vị diện khác, bị Tiết Bàn bỏ trong phòng lưu trữ một tầng bụi.Về sau Tiết Bảo Sai giúp hắn dọn dẹp phòng gặp được loại bộ sách này, nhất thời như được chí bảo, ôm về phòng mình mỗi ngày như đói như khát hấp thu tri thức, lại trở thành một đồ đệ danh nghĩa khác của Giả Dung.Lại một ngày, đã tới thời gian dạy học tu chân của Trầm Nhược Hư cùng Tiết Bàn.Giả Dung ngồi một bên, nhìn chằm chằm hai người một lát, cảm giác có chút nhàm chán.Nghĩ tới Tiết Bàn mê muội học tu tiên, ngược lại đã lâu cũng chưa từng hỏi qua mình về tri thức tài ăn nói, Giả Dung không khỏi sâu kín thở dài một tiếng, nhỏ giọng than thở một câu:- Tiết tiểu Bàn tiểu tử không lương tâm, có nhị sư phụ thì từ bỏ đại sư phụ như ta.Lại ngồi xem trong chốc lát, hắn không chịu nổi ngáp dài.- Mỗi ngày xem bọn hắn một dạy một học, ta đều xem buồn ngủ.Hắn đứng dậy vươn vai, gọi hai quỷ:- Bách Linh, Du Chuẩn, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút.Lặng lẽ rời khỏi sân, Giả Dung một đường hô hấp mùa tuyết rơi lạnh lùng rời khỏi phủ.Hắn ghé ăn một bát mì, lúc này có hai trung niên nhân điều khiển con lừa, kéo theo một xe sách đi ra ngõ sâu bên cạnh.Xe lừa cách chỗ Giả Dung không xa, một nam nhân cao giọng hô:- Dương gia tử truyền kỳ mới in ấn xong, còn có Lý gia tử truyền kỳ! Nhanh nhanh tới mua, muộn sẽ không có!Nghe được lời này, Giả Dung thiếu chút nữa bị sặc.- Cái gì vậy?Lão bản quán mì nghe hỏi cười giải thích:- Ngài có xem qua hai quyển sách đại tác phẩm của cửa hàng Tấn Giang hay không? Bên kia bán bộ sách là hàng nhái Ngụy thị cùng Vương thị truyền kỳ viết thành. Về phần diễn viên, công tử đoán xem là ai?- Dương gia tử? Lý gia tử?Giả Dung nghĩ tới Lý Nhược Quang cùng Dương Bái, phỏng đoán:- Chẳng lẽ là hai công tử của Dương quốc cữu cùng Lý quốc cữu?- Đúng vậy!Khóe môi Giả Dung co giật, lại có chút muốn cười.Người Lý gia cùng Dương gia nếu biết được có người dùng chuyện xấu của nhà bọn họ viết thành sách, giúp gia tộc bọn họ có cơ hội truyền lưu thiên cổ, chỉ sợ hai chân vừa đạp, tức giận đến về miền cực lạc.Một người qua đường chợt nói:- Chẳng qua Dương gia tử truyền kỳ cùng Lý gia tử truyền kỳ là do một ít kẻ bất nhập lưu viết ra, không có nhân vật tinh mỹ như cửa hàng Tấn Giang, không có phong cảnh tranh minh họa thì thôi, văn tự cũng không rõ rệt, chất giấy kém, giá cả cũng không được rẻ tiền.- Hai bên kém quá xa!Người nọ ghét bỏ lắc đầu:- Xem quen sách của Tấn Giang, lại nhìn thứ kia, quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Thật không hiểu sao còn có người bỏ được tiền đi mua.- Nhưng ai bảo Hoa Gian khách lại không đem chuyện của hai nhà Dương Lý viết sách, mới khiến cho một ít bất nhập lưu viết ra hố tiền tài người khác.Người nọ chướng mắt nói.Người này càng thêm oán khí nói:- Không biết khi nào bộ thứ ba Ngụy thị truyền kỳ mới đi ra, khoảng cách cũng đã qua mấy tháng, bộ thứ ba còn chưa thấy bóng dáng. Nếu cho ta biết Hoa Gian khách ở nơi nào, nhất định mang theo mọi người đi đổ cửa nhà hắn.Trong lòng Giả Dung vừa động, tự hỏi có nên liên hệ Giang Kiền Khôn, mời hai vợ chồng tác giả kia viết tiếp bộ thứ ba về Ngụy thị hay không.
Cho dù thứ đồ chơi này Giả Dung muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mỗi ngày xem như là đồ ăn vặt ăn. Nhưng ở bên ngoài ngàn vàng cũng khó cầu, nếu người nào tranh mua được một quả, thế nào cũng phải trân trọng xem như là tiên đan cung phụng lên.
Bởi vậy có thể thấy được, Tiết di mụ vì Tiết Bàn cũng hạ vốn gốc thật lớn.
Làm xong lễ bái sư, Tiết di mụ rời đi, Giả Dung giữ lại Tiết Bàn, dùng linh căn cầu thí nghiệm tư chất cho hắn, kiểm ra tra tam linh căn.
Tam linh căn không tốt lắm, tư chất chỉ có thể xem là lớp giữa. Nhưng ít nhất có được tư cách tu tiên, Giả Dung đối với kết quả này vẫn xem như vừa lòng.
Hắn dựa theo kế hoạch chỉ vào Trầm Nhược Hư, kêu Tiết Bàn bái hắn làm nhị sư phụ.
Tiết Bàn đầu đầy mờ mịt, nhưng cũng không hỏi gì liền ngoan ngoãn nghe lời làm theo, hành lễ bái sư với Trầm Nhược Hư.
Vài ngày sau, hắn bắt đầu đi theo Trầm Nhược Hư học tập thuật tu tiên, Tiết Bàn mơ mơ màng màng, lúc đó mới biết mình bái là thần tiên sư phụ!
Hắn vui mừng cả ngày đều không yên lòng, cả đêm ngủ không yên.
Nếu không phải Giả Dung dặn đi dặn lại, thời cơ chưa đến, chuyện tu tiên cũng không thể nói cho người khác nghe. Chỉ sợ Tiết Bàn đã nhịn không được đem tin tốt lành này chia nhau hưởng lợi cho người trong thiên hạ biết, tiếp tục tổ chức tiệc rượu ba ngày ba đêm chúc mừng vận may của mình.
Tư chất tu tiên của Trầm Nhược Hư là cao nhất, năng lực lĩnh ngộ cũng phi phàm, lại thêm Giả Dung hố tới linh thạch đều đưa hết cho hắn. Trầm Nhược Hư dùng linh thạch tự mình bắt đầu tu hành lên, tu vi tiến triển tăng trưởng cực nhanh.
Chưa qua một tháng thời gian hắn đã cực nhanh bước qua luyện khí kỳ, tiến nhập trúc cơ kỳ. Nghĩ tới chỉ cần thêm một lát là có thể thuận lợi vọt tới kim đan kỳ.
Cho dù hắn tiếp xúc tu chân thời gian không lâu, nhưng tu vi như vậy dạy một thái điểu mới tu chân như Tiết Bàn quả thực vô cùng đơn giản.
Từ ngày đó Tiết Bàn một lòng mê muội tu tiên, không thể tự kiềm chế.
Giả Dung mua bộ sách về tài ăn nói của vị diện khác, bị Tiết Bàn bỏ trong phòng lưu trữ một tầng bụi.
Về sau Tiết Bảo Sai giúp hắn dọn dẹp phòng gặp được loại bộ sách này, nhất thời như được chí bảo, ôm về phòng mình mỗi ngày như đói như khát hấp thu tri thức, lại trở thành một đồ đệ danh nghĩa khác của Giả Dung.
Lại một ngày, đã tới thời gian dạy học tu chân của Trầm Nhược Hư cùng Tiết Bàn.
Giả Dung ngồi một bên, nhìn chằm chằm hai người một lát, cảm giác có chút nhàm chán.
Nghĩ tới Tiết Bàn mê muội học tu tiên, ngược lại đã lâu cũng chưa từng hỏi qua mình về tri thức tài ăn nói, Giả Dung không khỏi sâu kín thở dài một tiếng, nhỏ giọng than thở một câu:
- Tiết tiểu Bàn tiểu tử không lương tâm, có nhị sư phụ thì từ bỏ đại sư phụ như ta.
Lại ngồi xem trong chốc lát, hắn không chịu nổi ngáp dài.
- Mỗi ngày xem bọn hắn một dạy một học, ta đều xem buồn ngủ.
Hắn đứng dậy vươn vai, gọi hai quỷ:
- Bách Linh, Du Chuẩn, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút.
Lặng lẽ rời khỏi sân, Giả Dung một đường hô hấp mùa tuyết rơi lạnh lùng rời khỏi phủ.
Hắn ghé ăn một bát mì, lúc này có hai trung niên nhân điều khiển con lừa, kéo theo một xe sách đi ra ngõ sâu bên cạnh.
Xe lừa cách chỗ Giả Dung không xa, một nam nhân cao giọng hô:
- Dương gia tử truyền kỳ mới in ấn xong, còn có Lý gia tử truyền kỳ! Nhanh nhanh tới mua, muộn sẽ không có!
Nghe được lời này, Giả Dung thiếu chút nữa bị sặc.
- Cái gì vậy?
Lão bản quán mì nghe hỏi cười giải thích:
- Ngài có xem qua hai quyển sách đại tác phẩm của cửa hàng Tấn Giang hay không? Bên kia bán bộ sách là hàng nhái Ngụy thị cùng Vương thị truyền kỳ viết thành. Về phần diễn viên, công tử đoán xem là ai?
- Dương gia tử? Lý gia tử?
Giả Dung nghĩ tới Lý Nhược Quang cùng Dương Bái, phỏng đoán:
- Chẳng lẽ là hai công tử của Dương quốc cữu cùng Lý quốc cữu?
- Đúng vậy!
Khóe môi Giả Dung co giật, lại có chút muốn cười.
Người Lý gia cùng Dương gia nếu biết được có người dùng chuyện xấu của nhà bọn họ viết thành sách, giúp gia tộc bọn họ có cơ hội truyền lưu thiên cổ, chỉ sợ hai chân vừa đạp, tức giận đến về miền cực lạc.
Một người qua đường chợt nói:
- Chẳng qua Dương gia tử truyền kỳ cùng Lý gia tử truyền kỳ là do một ít kẻ bất nhập lưu viết ra, không có nhân vật tinh mỹ như cửa hàng Tấn Giang, không có phong cảnh tranh minh họa thì thôi, văn tự cũng không rõ rệt, chất giấy kém, giá cả cũng không được rẻ tiền.
- Hai bên kém quá xa!
Người nọ ghét bỏ lắc đầu:
- Xem quen sách của Tấn Giang, lại nhìn thứ kia, quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Thật không hiểu sao còn có người bỏ được tiền đi mua.
- Nhưng ai bảo Hoa Gian khách lại không đem chuyện của hai nhà Dương Lý viết sách, mới khiến cho một ít bất nhập lưu viết ra hố tiền tài người khác.
Người nọ chướng mắt nói.
Người này càng thêm oán khí nói:
- Không biết khi nào bộ thứ ba Ngụy thị truyền kỳ mới đi ra, khoảng cách cũng đã qua mấy tháng, bộ thứ ba còn chưa thấy bóng dáng. Nếu cho ta biết Hoa Gian khách ở nơi nào, nhất định mang theo mọi người đi đổ cửa nhà hắn.
Trong lòng Giả Dung vừa động, tự hỏi có nên liên hệ Giang Kiền Khôn, mời hai vợ chồng tác giả kia viết tiếp bộ thứ ba về Ngụy thị hay không.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Cho dù thứ đồ chơi này Giả Dung muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mỗi ngày xem như là đồ ăn vặt ăn. Nhưng ở bên ngoài ngàn vàng cũng khó cầu, nếu người nào tranh mua được một quả, thế nào cũng phải trân trọng xem như là tiên đan cung phụng lên.Bởi vậy có thể thấy được, Tiết di mụ vì Tiết Bàn cũng hạ vốn gốc thật lớn.Làm xong lễ bái sư, Tiết di mụ rời đi, Giả Dung giữ lại Tiết Bàn, dùng linh căn cầu thí nghiệm tư chất cho hắn, kiểm ra tra tam linh căn.Tam linh căn không tốt lắm, tư chất chỉ có thể xem là lớp giữa. Nhưng ít nhất có được tư cách tu tiên, Giả Dung đối với kết quả này vẫn xem như vừa lòng.Hắn dựa theo kế hoạch chỉ vào Trầm Nhược Hư, kêu Tiết Bàn bái hắn làm nhị sư phụ.Tiết Bàn đầu đầy mờ mịt, nhưng cũng không hỏi gì liền ngoan ngoãn nghe lời làm theo, hành lễ bái sư với Trầm Nhược Hư.Vài ngày sau, hắn bắt đầu đi theo Trầm Nhược Hư học tập thuật tu tiên, Tiết Bàn mơ mơ màng màng, lúc đó mới biết mình bái là thần tiên sư phụ!Hắn vui mừng cả ngày đều không yên lòng, cả đêm ngủ không yên.Nếu không phải Giả Dung dặn đi dặn lại, thời cơ chưa đến, chuyện tu tiên cũng không thể nói cho người khác nghe. Chỉ sợ Tiết Bàn đã nhịn không được đem tin tốt lành này chia nhau hưởng lợi cho người trong thiên hạ biết, tiếp tục tổ chức tiệc rượu ba ngày ba đêm chúc mừng vận may của mình.Tư chất tu tiên của Trầm Nhược Hư là cao nhất, năng lực lĩnh ngộ cũng phi phàm, lại thêm Giả Dung hố tới linh thạch đều đưa hết cho hắn. Trầm Nhược Hư dùng linh thạch tự mình bắt đầu tu hành lên, tu vi tiến triển tăng trưởng cực nhanh.Chưa qua một tháng thời gian hắn đã cực nhanh bước qua luyện khí kỳ, tiến nhập trúc cơ kỳ. Nghĩ tới chỉ cần thêm một lát là có thể thuận lợi vọt tới kim đan kỳ.Cho dù hắn tiếp xúc tu chân thời gian không lâu, nhưng tu vi như vậy dạy một thái điểu mới tu chân như Tiết Bàn quả thực vô cùng đơn giản.Từ ngày đó Tiết Bàn một lòng mê muội tu tiên, không thể tự kiềm chế.Giả Dung mua bộ sách về tài ăn nói của vị diện khác, bị Tiết Bàn bỏ trong phòng lưu trữ một tầng bụi.Về sau Tiết Bảo Sai giúp hắn dọn dẹp phòng gặp được loại bộ sách này, nhất thời như được chí bảo, ôm về phòng mình mỗi ngày như đói như khát hấp thu tri thức, lại trở thành một đồ đệ danh nghĩa khác của Giả Dung.Lại một ngày, đã tới thời gian dạy học tu chân của Trầm Nhược Hư cùng Tiết Bàn.Giả Dung ngồi một bên, nhìn chằm chằm hai người một lát, cảm giác có chút nhàm chán.Nghĩ tới Tiết Bàn mê muội học tu tiên, ngược lại đã lâu cũng chưa từng hỏi qua mình về tri thức tài ăn nói, Giả Dung không khỏi sâu kín thở dài một tiếng, nhỏ giọng than thở một câu:- Tiết tiểu Bàn tiểu tử không lương tâm, có nhị sư phụ thì từ bỏ đại sư phụ như ta.Lại ngồi xem trong chốc lát, hắn không chịu nổi ngáp dài.- Mỗi ngày xem bọn hắn một dạy một học, ta đều xem buồn ngủ.Hắn đứng dậy vươn vai, gọi hai quỷ:- Bách Linh, Du Chuẩn, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút.Lặng lẽ rời khỏi sân, Giả Dung một đường hô hấp mùa tuyết rơi lạnh lùng rời khỏi phủ.Hắn ghé ăn một bát mì, lúc này có hai trung niên nhân điều khiển con lừa, kéo theo một xe sách đi ra ngõ sâu bên cạnh.Xe lừa cách chỗ Giả Dung không xa, một nam nhân cao giọng hô:- Dương gia tử truyền kỳ mới in ấn xong, còn có Lý gia tử truyền kỳ! Nhanh nhanh tới mua, muộn sẽ không có!Nghe được lời này, Giả Dung thiếu chút nữa bị sặc.- Cái gì vậy?Lão bản quán mì nghe hỏi cười giải thích:- Ngài có xem qua hai quyển sách đại tác phẩm của cửa hàng Tấn Giang hay không? Bên kia bán bộ sách là hàng nhái Ngụy thị cùng Vương thị truyền kỳ viết thành. Về phần diễn viên, công tử đoán xem là ai?- Dương gia tử? Lý gia tử?Giả Dung nghĩ tới Lý Nhược Quang cùng Dương Bái, phỏng đoán:- Chẳng lẽ là hai công tử của Dương quốc cữu cùng Lý quốc cữu?- Đúng vậy!Khóe môi Giả Dung co giật, lại có chút muốn cười.Người Lý gia cùng Dương gia nếu biết được có người dùng chuyện xấu của nhà bọn họ viết thành sách, giúp gia tộc bọn họ có cơ hội truyền lưu thiên cổ, chỉ sợ hai chân vừa đạp, tức giận đến về miền cực lạc.Một người qua đường chợt nói:- Chẳng qua Dương gia tử truyền kỳ cùng Lý gia tử truyền kỳ là do một ít kẻ bất nhập lưu viết ra, không có nhân vật tinh mỹ như cửa hàng Tấn Giang, không có phong cảnh tranh minh họa thì thôi, văn tự cũng không rõ rệt, chất giấy kém, giá cả cũng không được rẻ tiền.- Hai bên kém quá xa!Người nọ ghét bỏ lắc đầu:- Xem quen sách của Tấn Giang, lại nhìn thứ kia, quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Thật không hiểu sao còn có người bỏ được tiền đi mua.- Nhưng ai bảo Hoa Gian khách lại không đem chuyện của hai nhà Dương Lý viết sách, mới khiến cho một ít bất nhập lưu viết ra hố tiền tài người khác.Người nọ chướng mắt nói.Người này càng thêm oán khí nói:- Không biết khi nào bộ thứ ba Ngụy thị truyền kỳ mới đi ra, khoảng cách cũng đã qua mấy tháng, bộ thứ ba còn chưa thấy bóng dáng. Nếu cho ta biết Hoa Gian khách ở nơi nào, nhất định mang theo mọi người đi đổ cửa nhà hắn.Trong lòng Giả Dung vừa động, tự hỏi có nên liên hệ Giang Kiền Khôn, mời hai vợ chồng tác giả kia viết tiếp bộ thứ ba về Ngụy thị hay không.