Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 261

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung vươn hai ngón tay, cười dài nói:- Mỗi vị hai văn tiền, người nào có ý tứ mời ngồi lên đây đi.Ngay sau đó hắn lại chỉ chỉ chỗ trống phía sau, bổ sung nói:- Phía sau còn nhiều chỗ trống, các vị thích ngồi đâu thì ngồi đó.Chỉ có hai văn tiền là có thể ngồi lên Cân Đẩu vân, ngốc tử mới không cần!Toàn bộ cử tử đều tâm động, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, trong khoảnh khắc còn chưa có người tiến lên.Lão giả đi qua đường ánh mắt lướt qua Giả Dung, theo sau liếc mắt nhìn không trung không còn bóng dáng Cân Đẩu vân khác, khóe môi thoáng co giật.Hắn vội ho một tiếng, nhìn nhóm cử tử nói:- Vị công tử này là người nổi tiếng dùng Cân Đẩu vân đón khách trong kinh, dân chúng toàn thành đều biết hắn. Các vị cứ yên tâm lên đi, muốn đi địa phương nào thì nói với hắn một tiếng là được.Nghe xong lão giả nói, mấy cử tử còn trù trừ cuối cùng bỏ qua chút băn khoăn trong lòng, một đám trả tiền xe, chạy tới chỗ trống cẩn thận ngồi xuống.Đám mây dưới thân mềm nhũn như bông, ngồi lên thật là thoải mái. Mới vừa ngồi xuống, một đám cử tử liền yêu thích kỳ vật này.Lúc này chỗ trống cũng được ngồi đầy, Giả Dung cũng không muốn chở thêm nhiều người nên không biến đám mây càng lớn.- Chuẩn bị, muốn bay!Giả Dung nhắc nhở một tiếng, tâm niệm vừa động Cân Đẩu vân lập tức bay lên không trung.- A!Một hàng cử tử thể nghiệm Cân Đẩu vân bay đi, ngay nháy mắt thân thể lên cao lập tức không nhịn được kinh hô. Trái tim phanh phanh nhảy loạn, gặp được người trong lòng cũng chưa nhảy mạnh như vậy!Giả Dung sử dụng Cân Đẩu vân bay đi, tốc độ không nhanh không chậm, còn có thể chứng kiến cảnh tượng bên dưới kinh thành.Nhóm cử tử nhìn thấy thứ gì cũng cảm giác mới lạ, không ngừng nhìn xung quanh, trong chốc lát ngắm cảnh, lại xem phố, lại xem người..Không bao lâu bọn họ đều nhìn hoa cả mắt.Nhưng tuy hoa mắt, cũng không giảm bớt cảm giác hưng phấn trong lòng bọn họ.Giả Dung xa xa nhìn thấy cửa hàng của mình, tâm niệm vừa động đem Cân Đẩu vân rẽ ngoặt bay qua, dừng ngay trước cửa.- Đã tới nơi chụp ảnh Tấn Giang!Trải qua Giả Dung nhắc nhở, hai dân chúng bản địa kinh thành lập tức bái tạ Giả Dung, xoay người bước xuống đám mây đi vào trong chụp ảnh quán

Giả Dung vươn hai ngón tay, cười dài nói:

- Mỗi vị hai văn tiền, người nào có ý tứ mời ngồi lên đây đi.

Ngay sau đó hắn lại chỉ chỉ chỗ trống phía sau, bổ sung nói:

- Phía sau còn nhiều chỗ trống, các vị thích ngồi đâu thì ngồi đó.

Chỉ có hai văn tiền là có thể ngồi lên Cân Đẩu vân, ngốc tử mới không cần!

Toàn bộ cử tử đều tâm động, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, trong khoảnh khắc còn chưa có người tiến lên.

Lão giả đi qua đường ánh mắt lướt qua Giả Dung, theo sau liếc mắt nhìn không trung không còn bóng dáng Cân Đẩu vân khác, khóe môi thoáng co giật.

Hắn vội ho một tiếng, nhìn nhóm cử tử nói:

- Vị công tử này là người nổi tiếng dùng Cân Đẩu vân đón khách trong kinh, dân chúng toàn thành đều biết hắn. Các vị cứ yên tâm lên đi, muốn đi địa phương nào thì nói với hắn một tiếng là được.

Nghe xong lão giả nói, mấy cử tử còn trù trừ cuối cùng bỏ qua chút băn khoăn trong lòng, một đám trả tiền xe, chạy tới chỗ trống cẩn thận ngồi xuống.

Đám mây dưới thân mềm nhũn như bông, ngồi lên thật là thoải mái. Mới vừa ngồi xuống, một đám cử tử liền yêu thích kỳ vật này.

Lúc này chỗ trống cũng được ngồi đầy, Giả Dung cũng không muốn chở thêm nhiều người nên không biến đám mây càng lớn.

- Chuẩn bị, muốn bay!

Giả Dung nhắc nhở một tiếng, tâm niệm vừa động Cân Đẩu vân lập tức bay lên không trung.

- A!

Một hàng cử tử thể nghiệm Cân Đẩu vân bay đi, ngay nháy mắt thân thể lên cao lập tức không nhịn được kinh hô. Trái tim phanh phanh nhảy loạn, gặp được người trong lòng cũng chưa nhảy mạnh như vậy!

Giả Dung sử dụng Cân Đẩu vân bay đi, tốc độ không nhanh không chậm, còn có thể chứng kiến cảnh tượng bên dưới kinh thành.

Nhóm cử tử nhìn thấy thứ gì cũng cảm giác mới lạ, không ngừng nhìn xung quanh, trong chốc lát ngắm cảnh, lại xem phố, lại xem người..

Không bao lâu bọn họ đều nhìn hoa cả mắt.

Nhưng tuy hoa mắt, cũng không giảm bớt cảm giác hưng phấn trong lòng bọn họ.

Giả Dung xa xa nhìn thấy cửa hàng của mình, tâm niệm vừa động đem Cân Đẩu vân rẽ ngoặt bay qua, dừng ngay trước cửa.

- Đã tới nơi chụp ảnh Tấn Giang!

Trải qua Giả Dung nhắc nhở, hai dân chúng bản địa kinh thành lập tức bái tạ Giả Dung, xoay người bước xuống đám mây đi vào trong chụp ảnh quán

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung vươn hai ngón tay, cười dài nói:- Mỗi vị hai văn tiền, người nào có ý tứ mời ngồi lên đây đi.Ngay sau đó hắn lại chỉ chỉ chỗ trống phía sau, bổ sung nói:- Phía sau còn nhiều chỗ trống, các vị thích ngồi đâu thì ngồi đó.Chỉ có hai văn tiền là có thể ngồi lên Cân Đẩu vân, ngốc tử mới không cần!Toàn bộ cử tử đều tâm động, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, trong khoảnh khắc còn chưa có người tiến lên.Lão giả đi qua đường ánh mắt lướt qua Giả Dung, theo sau liếc mắt nhìn không trung không còn bóng dáng Cân Đẩu vân khác, khóe môi thoáng co giật.Hắn vội ho một tiếng, nhìn nhóm cử tử nói:- Vị công tử này là người nổi tiếng dùng Cân Đẩu vân đón khách trong kinh, dân chúng toàn thành đều biết hắn. Các vị cứ yên tâm lên đi, muốn đi địa phương nào thì nói với hắn một tiếng là được.Nghe xong lão giả nói, mấy cử tử còn trù trừ cuối cùng bỏ qua chút băn khoăn trong lòng, một đám trả tiền xe, chạy tới chỗ trống cẩn thận ngồi xuống.Đám mây dưới thân mềm nhũn như bông, ngồi lên thật là thoải mái. Mới vừa ngồi xuống, một đám cử tử liền yêu thích kỳ vật này.Lúc này chỗ trống cũng được ngồi đầy, Giả Dung cũng không muốn chở thêm nhiều người nên không biến đám mây càng lớn.- Chuẩn bị, muốn bay!Giả Dung nhắc nhở một tiếng, tâm niệm vừa động Cân Đẩu vân lập tức bay lên không trung.- A!Một hàng cử tử thể nghiệm Cân Đẩu vân bay đi, ngay nháy mắt thân thể lên cao lập tức không nhịn được kinh hô. Trái tim phanh phanh nhảy loạn, gặp được người trong lòng cũng chưa nhảy mạnh như vậy!Giả Dung sử dụng Cân Đẩu vân bay đi, tốc độ không nhanh không chậm, còn có thể chứng kiến cảnh tượng bên dưới kinh thành.Nhóm cử tử nhìn thấy thứ gì cũng cảm giác mới lạ, không ngừng nhìn xung quanh, trong chốc lát ngắm cảnh, lại xem phố, lại xem người..Không bao lâu bọn họ đều nhìn hoa cả mắt.Nhưng tuy hoa mắt, cũng không giảm bớt cảm giác hưng phấn trong lòng bọn họ.Giả Dung xa xa nhìn thấy cửa hàng của mình, tâm niệm vừa động đem Cân Đẩu vân rẽ ngoặt bay qua, dừng ngay trước cửa.- Đã tới nơi chụp ảnh Tấn Giang!Trải qua Giả Dung nhắc nhở, hai dân chúng bản địa kinh thành lập tức bái tạ Giả Dung, xoay người bước xuống đám mây đi vào trong chụp ảnh quán

Chương 261