Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 269
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng cười, ném hoa càng hăng say.Trầm Nhược Hư đem toàn bộ hoa hắn ném tới gom lại, ôm vào trong ngực, trong lòng ngọt ngào như nếm mật. Hoa tươi này là Giả Dung ném cho hắn, người khác ném ngàn vạn đóa, cũng không sánh bằng một đóa của Giả Dung, thích.Đội ngũ diễu hành càng lúc càng xa, rất nhanh rời khỏi phạm vi ném hoa của Giả Dung.Giả Dung cầm hoa nhíu mày hô:- Đi! Chúng ta đáp mây bay theo sau.Dứt lời hắn phóng ra Cân Đẩu vân ngồi lên, tâm niệm vừa động liền mang theo hắn bay lên trên đỉnh đầu Trầm Nhược Hư.Đoàn người bọn họ nguyên bản ở trong kết giới, cho nên một loạt động tác này không người nhìn thấy.Giả Dung tiếp tục vui sướng ném hoa cho Trầm Nhược Hư, hoa mưa từ bốn phương tám hướng bay tới, cũng không ai thấy một vài đóa hoa hư không rơi xuống đỉnh đầu Trầm Nhược Hư.Cứ như vậy Giả Dung đi theo Trầm Nhược Hư suốt một đường.Ban đầu Tống Thanh còn nhận được hoa, nhưng sau đó lại bị Bách Linh thổi hoa lên người lão trạng nguyên làm cho hắn không còn nhận được một đóa nào.Hắn ngửa đầu nhìn trời.Vì cái gì!Vì sao hắn không nhận được đóa hoa nào!Một cánh hoa cũng được nha!Không có hoa, hắn thật là xấu hổ a!Thi đình tam giáp hết thảy kết thúc, Trầm Nhược Hư trở thành mệnh quan triều đình, không thể tiếp tục cùng Giả Dung mỗi ngày lang thang khắp nơi thu thập quay chụp dân tình.Cho nên Giả Dung lại khôi phục ngày tháng cô đơn một mình đi ra ngoài.Dùng hơn nửa tháng thời gian, đi khắp mọi ngõ ngách của kinh đô, Giả Dung mang theo máy quay chụp cùng sản phẩm đặc sản các thời đại liên hệ tinh tế vị diện thương, tính toán giao dịch đồ vật ở bên kia.Hình ảnh vừa chuyển, trong màn hình xuất hiện một nam nhân mặc một thân quân trang.Hắn còn cấp bách hơn Giả Dung, vẻ mặt vội vàng mở miệng trước. Ngôn Tình Xuyên Không- Giả lão bản, anh liên hệ tôi, đã chuẩn bị xong đồ vật tôi cần rồi sao?Giả Dung gật nhẹ đầu, gọi hệ thống đem đồ vật bỏ vào khung giao dịch, triển lãm cho đối phương xem, nói:- Tôi ở tại thủ đô, lần này thu thập tư liệu cùng vật phẩm phần lớn là đặc sắc của thủ đô. Về những địa phương khác, nếu anh cần tôi có thể sai người đi góp nhặt, sau khi trao đổi hàng hóa chúng ta tiếp tục nói tỉ mỉ.
Giả Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng cười, ném hoa càng hăng say.
Trầm Nhược Hư đem toàn bộ hoa hắn ném tới gom lại, ôm vào trong ngực, trong lòng ngọt ngào như nếm mật. Hoa tươi này là Giả Dung ném cho hắn, người khác ném ngàn vạn đóa, cũng không sánh bằng một đóa của Giả Dung, thích.
Đội ngũ diễu hành càng lúc càng xa, rất nhanh rời khỏi phạm vi ném hoa của Giả Dung.
Giả Dung cầm hoa nhíu mày hô:
- Đi! Chúng ta đáp mây bay theo sau.
Dứt lời hắn phóng ra Cân Đẩu vân ngồi lên, tâm niệm vừa động liền mang theo hắn bay lên trên đỉnh đầu Trầm Nhược Hư.
Đoàn người bọn họ nguyên bản ở trong kết giới, cho nên một loạt động tác này không người nhìn thấy.
Giả Dung tiếp tục vui sướng ném hoa cho Trầm Nhược Hư, hoa mưa từ bốn phương tám hướng bay tới, cũng không ai thấy một vài đóa hoa hư không rơi xuống đỉnh đầu Trầm Nhược Hư.
Cứ như vậy Giả Dung đi theo Trầm Nhược Hư suốt một đường.
Ban đầu Tống Thanh còn nhận được hoa, nhưng sau đó lại bị Bách Linh thổi hoa lên người lão trạng nguyên làm cho hắn không còn nhận được một đóa nào.
Hắn ngửa đầu nhìn trời.
Vì cái gì!
Vì sao hắn không nhận được đóa hoa nào!
Một cánh hoa cũng được nha!
Không có hoa, hắn thật là xấu hổ a!
Thi đình tam giáp hết thảy kết thúc, Trầm Nhược Hư trở thành mệnh quan triều đình, không thể tiếp tục cùng Giả Dung mỗi ngày lang thang khắp nơi thu thập quay chụp dân tình.
Cho nên Giả Dung lại khôi phục ngày tháng cô đơn một mình đi ra ngoài.
Dùng hơn nửa tháng thời gian, đi khắp mọi ngõ ngách của kinh đô, Giả Dung mang theo máy quay chụp cùng sản phẩm đặc sản các thời đại liên hệ tinh tế vị diện thương, tính toán giao dịch đồ vật ở bên kia.
Hình ảnh vừa chuyển, trong màn hình xuất hiện một nam nhân mặc một thân quân trang.
Hắn còn cấp bách hơn Giả Dung, vẻ mặt vội vàng mở miệng trước. Ngôn Tình Xuyên Không
- Giả lão bản, anh liên hệ tôi, đã chuẩn bị xong đồ vật tôi cần rồi sao?
Giả Dung gật nhẹ đầu, gọi hệ thống đem đồ vật bỏ vào khung giao dịch, triển lãm cho đối phương xem, nói:
- Tôi ở tại thủ đô, lần này thu thập tư liệu cùng vật phẩm phần lớn là đặc sắc của thủ đô. Về những địa phương khác, nếu anh cần tôi có thể sai người đi góp nhặt, sau khi trao đổi hàng hóa chúng ta tiếp tục nói tỉ mỉ.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng cười, ném hoa càng hăng say.Trầm Nhược Hư đem toàn bộ hoa hắn ném tới gom lại, ôm vào trong ngực, trong lòng ngọt ngào như nếm mật. Hoa tươi này là Giả Dung ném cho hắn, người khác ném ngàn vạn đóa, cũng không sánh bằng một đóa của Giả Dung, thích.Đội ngũ diễu hành càng lúc càng xa, rất nhanh rời khỏi phạm vi ném hoa của Giả Dung.Giả Dung cầm hoa nhíu mày hô:- Đi! Chúng ta đáp mây bay theo sau.Dứt lời hắn phóng ra Cân Đẩu vân ngồi lên, tâm niệm vừa động liền mang theo hắn bay lên trên đỉnh đầu Trầm Nhược Hư.Đoàn người bọn họ nguyên bản ở trong kết giới, cho nên một loạt động tác này không người nhìn thấy.Giả Dung tiếp tục vui sướng ném hoa cho Trầm Nhược Hư, hoa mưa từ bốn phương tám hướng bay tới, cũng không ai thấy một vài đóa hoa hư không rơi xuống đỉnh đầu Trầm Nhược Hư.Cứ như vậy Giả Dung đi theo Trầm Nhược Hư suốt một đường.Ban đầu Tống Thanh còn nhận được hoa, nhưng sau đó lại bị Bách Linh thổi hoa lên người lão trạng nguyên làm cho hắn không còn nhận được một đóa nào.Hắn ngửa đầu nhìn trời.Vì cái gì!Vì sao hắn không nhận được đóa hoa nào!Một cánh hoa cũng được nha!Không có hoa, hắn thật là xấu hổ a!Thi đình tam giáp hết thảy kết thúc, Trầm Nhược Hư trở thành mệnh quan triều đình, không thể tiếp tục cùng Giả Dung mỗi ngày lang thang khắp nơi thu thập quay chụp dân tình.Cho nên Giả Dung lại khôi phục ngày tháng cô đơn một mình đi ra ngoài.Dùng hơn nửa tháng thời gian, đi khắp mọi ngõ ngách của kinh đô, Giả Dung mang theo máy quay chụp cùng sản phẩm đặc sản các thời đại liên hệ tinh tế vị diện thương, tính toán giao dịch đồ vật ở bên kia.Hình ảnh vừa chuyển, trong màn hình xuất hiện một nam nhân mặc một thân quân trang.Hắn còn cấp bách hơn Giả Dung, vẻ mặt vội vàng mở miệng trước. Ngôn Tình Xuyên Không- Giả lão bản, anh liên hệ tôi, đã chuẩn bị xong đồ vật tôi cần rồi sao?Giả Dung gật nhẹ đầu, gọi hệ thống đem đồ vật bỏ vào khung giao dịch, triển lãm cho đối phương xem, nói:- Tôi ở tại thủ đô, lần này thu thập tư liệu cùng vật phẩm phần lớn là đặc sắc của thủ đô. Về những địa phương khác, nếu anh cần tôi có thể sai người đi góp nhặt, sau khi trao đổi hàng hóa chúng ta tiếp tục nói tỉ mỉ.