Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 274

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Vẻ mặt Trầm Nhược Hư vô cùng bất đắc dĩ, khô cằn nói:- Thái hậu nương nương thưởng.Giả Dung làm mấy việc trong hoàng cung, cùng ngày trở về liền nói với hắn, cho nên hắn phi thường rõ ràng nói là trời giáng tiên hoa kỳ thật chính là hoa bình thường trong hoa viên của nhà mình.Thái hậu vẻ mặt đau lòng đem đồ vật đưa cho hắn, giống như cắt rớt một mảnh thịt trên người nàng. Trầm Nhược Hư mở ra nhìn xem là thứ này, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.- Đây là tiên giới chi hoa lúc công chúa cùng hoàng tử sinh ra, nghe nói có thể so với tiên đan, Giả công tử cầm đi ngâm nước uống đi.Vẻ mặt Trầm Nhược Hư cười nhạo trêu ghẹo nói.Giả Dung:- !- Đây là đóa hoa ta rải ngày hôm đó? Hai mảnh?Giả Dung vươn hai ngón tay kẹp lên cánh hoa, khóe môi co rút bất đắc dĩ.Trầm Nhược Hư rốt cục không nhịn được bật cười thành tiếng:- Đệ không biết, cánh hoa cũng thật là hiếm thấy đâu. Các vị quan chức trong triều đình nghe nói hoàng cung có một trận hoa mưa, hai ngày nay dùng đủ mọi phương pháp xin hoàng thượng ban cho.- Nghĩ đến là bị không ít quan viên xin không ít trữ hàng, mỗi ngày hoàng thượng vào triều sắc mặt đều đen như than, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn tình địch, chỉ sợ lập tức muốn bãi triều.Trầm Nhược Hư vuốt nhẹ hai má Giả Dung, cười nói.Giả Dung gục lên người hắn cười run cả người, không dậy nổi.- Bọn họ đem hoa xem là hiếm thế trân bảo, vắt hết óc muốn khu ra một hai mảnh trong tay hoàng thượng, hận không thể cung phụng, mỗi ngày dâng hương. Nếu cho bọn hắn biết đây là hoa trong viện chúng ta trồng ra tới, trận thế kia sẽ thú vị.Giả Dung cười nói.Trầm Nhược Hư nghĩ nghĩ, cũng bật cười.- Hoa nhà chúng ta được bồi dưỡng linh khí, mặc dù không thể xưng là tiên hoa nhưng bên trong cũng ẩn chứa linh khí, so sánh với dược liệu bình thường tốt hơn rất nhiều, kỳ thật bọn hắn cũng không mệt.- Cũng phải.Trầm Nhược Hư gật đầu đồng ý.Hắn hôn Giả Dung, nói:- Có một tin tốt lành nói cho đệ biết.Giả Dung nghi hoặc hỏi:- Tin tốt lành gì?Trầm Nhược Hư nói:- Hoàng hậu sinh long phượng thai, long phượng trình tường xuất hiện còn có hoa mưa, trong lòng hoàng thượng vui vẻ vô cùng. Bởi vậy hôm nay lâm triều đã cùng các vị quan chức thảo luận việc mở thêm ân khoa năm nay.- Xem chừng ngày mai sẽ hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ.Trầm Nhược Hư nắm tay hắn, cười hỏi:- Như thế tháng 8 năm nay đệ có thể tham gia thi hương. Nếu có thể trúng cử, sang năm đầu xuân là có thể thi hội. Thời gian sớm hơn hai năm, đệ có cao hứng?Giả Dung vui vẻ nói:- Mở thêm ân khoa? Thật sự!Trầm Nhược Hư gật đầu.- Cao hứng, cao hứng vô cùng.Giả Dung tươi cười rạng rỡ nói.Hôm sau vào triều, hoàng đế quả nhiên hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, năm nay mở thêm ân khoa.Thiên hạ tú tài vui mừng quá đỗi.Đồng dạng cử tử thi rớt năm nay cũng mừng rỡ như điên.Bọn họ lập tức giữ vững tinh thần ôn tập, chuẩn bị sang năm tái chiến.Trong Trữ quốc phủ, từ lúc Giả Tường bị đả kích một trận trong rạp hát, lúc này tâm tình càng không xong.Nghe nói năm nay triều đình lại mở ân khoa, cảm giác u ám liền tán đi, toàn thân trở nên vui vẻ sáng sủa

Vẻ mặt Trầm Nhược Hư vô cùng bất đắc dĩ, khô cằn nói:

- Thái hậu nương nương thưởng.

Giả Dung làm mấy việc trong hoàng cung, cùng ngày trở về liền nói với hắn, cho nên hắn phi thường rõ ràng nói là trời giáng tiên hoa kỳ thật chính là hoa bình thường trong hoa viên của nhà mình.

Thái hậu vẻ mặt đau lòng đem đồ vật đưa cho hắn, giống như cắt rớt một mảnh thịt trên người nàng. Trầm Nhược Hư mở ra nhìn xem là thứ này, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

- Đây là tiên giới chi hoa lúc công chúa cùng hoàng tử sinh ra, nghe nói có thể so với tiên đan, Giả công tử cầm đi ngâm nước uống đi.

Vẻ mặt Trầm Nhược Hư cười nhạo trêu ghẹo nói.

Giả Dung:

- !

- Đây là đóa hoa ta rải ngày hôm đó? Hai mảnh?

Giả Dung vươn hai ngón tay kẹp lên cánh hoa, khóe môi co rút bất đắc dĩ.

Trầm Nhược Hư rốt cục không nhịn được bật cười thành tiếng:

- Đệ không biết, cánh hoa cũng thật là hiếm thấy đâu. Các vị quan chức trong triều đình nghe nói hoàng cung có một trận hoa mưa, hai ngày nay dùng đủ mọi phương pháp xin hoàng thượng ban cho.

- Nghĩ đến là bị không ít quan viên xin không ít trữ hàng, mỗi ngày hoàng thượng vào triều sắc mặt đều đen như than, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn tình địch, chỉ sợ lập tức muốn bãi triều.

Trầm Nhược Hư vuốt nhẹ hai má Giả Dung, cười nói.

Giả Dung gục lên người hắn cười run cả người, không dậy nổi.

- Bọn họ đem hoa xem là hiếm thế trân bảo, vắt hết óc muốn khu ra một hai mảnh trong tay hoàng thượng, hận không thể cung phụng, mỗi ngày dâng hương. Nếu cho bọn hắn biết đây là hoa trong viện chúng ta trồng ra tới, trận thế kia sẽ thú vị.

Giả Dung cười nói.

Trầm Nhược Hư nghĩ nghĩ, cũng bật cười.

- Hoa nhà chúng ta được bồi dưỡng linh khí, mặc dù không thể xưng là tiên hoa nhưng bên trong cũng ẩn chứa linh khí, so sánh với dược liệu bình thường tốt hơn rất nhiều, kỳ thật bọn hắn cũng không mệt.

- Cũng phải.

Trầm Nhược Hư gật đầu đồng ý.

Hắn hôn Giả Dung, nói:

- Có một tin tốt lành nói cho đệ biết.

Giả Dung nghi hoặc hỏi:

- Tin tốt lành gì?

Trầm Nhược Hư nói:

- Hoàng hậu sinh long phượng thai, long phượng trình tường xuất hiện còn có hoa mưa, trong lòng hoàng thượng vui vẻ vô cùng. Bởi vậy hôm nay lâm triều đã cùng các vị quan chức thảo luận việc mở thêm ân khoa năm nay.

- Xem chừng ngày mai sẽ hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ.

Trầm Nhược Hư nắm tay hắn, cười hỏi:

- Như thế tháng 8 năm nay đệ có thể tham gia thi hương. Nếu có thể trúng cử, sang năm đầu xuân là có thể thi hội. Thời gian sớm hơn hai năm, đệ có cao hứng?

Giả Dung vui vẻ nói:

- Mở thêm ân khoa? Thật sự!

Trầm Nhược Hư gật đầu.

- Cao hứng, cao hứng vô cùng.

Giả Dung tươi cười rạng rỡ nói.

Hôm sau vào triều, hoàng đế quả nhiên hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, năm nay mở thêm ân khoa.

Thiên hạ tú tài vui mừng quá đỗi.

Đồng dạng cử tử thi rớt năm nay cũng mừng rỡ như điên.

Bọn họ lập tức giữ vững tinh thần ôn tập, chuẩn bị sang năm tái chiến.

Trong Trữ quốc phủ, từ lúc Giả Tường bị đả kích một trận trong rạp hát, lúc này tâm tình càng không xong.

Nghe nói năm nay triều đình lại mở ân khoa, cảm giác u ám liền tán đi, toàn thân trở nên vui vẻ sáng sủa

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Vẻ mặt Trầm Nhược Hư vô cùng bất đắc dĩ, khô cằn nói:- Thái hậu nương nương thưởng.Giả Dung làm mấy việc trong hoàng cung, cùng ngày trở về liền nói với hắn, cho nên hắn phi thường rõ ràng nói là trời giáng tiên hoa kỳ thật chính là hoa bình thường trong hoa viên của nhà mình.Thái hậu vẻ mặt đau lòng đem đồ vật đưa cho hắn, giống như cắt rớt một mảnh thịt trên người nàng. Trầm Nhược Hư mở ra nhìn xem là thứ này, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.- Đây là tiên giới chi hoa lúc công chúa cùng hoàng tử sinh ra, nghe nói có thể so với tiên đan, Giả công tử cầm đi ngâm nước uống đi.Vẻ mặt Trầm Nhược Hư cười nhạo trêu ghẹo nói.Giả Dung:- !- Đây là đóa hoa ta rải ngày hôm đó? Hai mảnh?Giả Dung vươn hai ngón tay kẹp lên cánh hoa, khóe môi co rút bất đắc dĩ.Trầm Nhược Hư rốt cục không nhịn được bật cười thành tiếng:- Đệ không biết, cánh hoa cũng thật là hiếm thấy đâu. Các vị quan chức trong triều đình nghe nói hoàng cung có một trận hoa mưa, hai ngày nay dùng đủ mọi phương pháp xin hoàng thượng ban cho.- Nghĩ đến là bị không ít quan viên xin không ít trữ hàng, mỗi ngày hoàng thượng vào triều sắc mặt đều đen như than, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn tình địch, chỉ sợ lập tức muốn bãi triều.Trầm Nhược Hư vuốt nhẹ hai má Giả Dung, cười nói.Giả Dung gục lên người hắn cười run cả người, không dậy nổi.- Bọn họ đem hoa xem là hiếm thế trân bảo, vắt hết óc muốn khu ra một hai mảnh trong tay hoàng thượng, hận không thể cung phụng, mỗi ngày dâng hương. Nếu cho bọn hắn biết đây là hoa trong viện chúng ta trồng ra tới, trận thế kia sẽ thú vị.Giả Dung cười nói.Trầm Nhược Hư nghĩ nghĩ, cũng bật cười.- Hoa nhà chúng ta được bồi dưỡng linh khí, mặc dù không thể xưng là tiên hoa nhưng bên trong cũng ẩn chứa linh khí, so sánh với dược liệu bình thường tốt hơn rất nhiều, kỳ thật bọn hắn cũng không mệt.- Cũng phải.Trầm Nhược Hư gật đầu đồng ý.Hắn hôn Giả Dung, nói:- Có một tin tốt lành nói cho đệ biết.Giả Dung nghi hoặc hỏi:- Tin tốt lành gì?Trầm Nhược Hư nói:- Hoàng hậu sinh long phượng thai, long phượng trình tường xuất hiện còn có hoa mưa, trong lòng hoàng thượng vui vẻ vô cùng. Bởi vậy hôm nay lâm triều đã cùng các vị quan chức thảo luận việc mở thêm ân khoa năm nay.- Xem chừng ngày mai sẽ hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ.Trầm Nhược Hư nắm tay hắn, cười hỏi:- Như thế tháng 8 năm nay đệ có thể tham gia thi hương. Nếu có thể trúng cử, sang năm đầu xuân là có thể thi hội. Thời gian sớm hơn hai năm, đệ có cao hứng?Giả Dung vui vẻ nói:- Mở thêm ân khoa? Thật sự!Trầm Nhược Hư gật đầu.- Cao hứng, cao hứng vô cùng.Giả Dung tươi cười rạng rỡ nói.Hôm sau vào triều, hoàng đế quả nhiên hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, năm nay mở thêm ân khoa.Thiên hạ tú tài vui mừng quá đỗi.Đồng dạng cử tử thi rớt năm nay cũng mừng rỡ như điên.Bọn họ lập tức giữ vững tinh thần ôn tập, chuẩn bị sang năm tái chiến.Trong Trữ quốc phủ, từ lúc Giả Tường bị đả kích một trận trong rạp hát, lúc này tâm tình càng không xong.Nghe nói năm nay triều đình lại mở ân khoa, cảm giác u ám liền tán đi, toàn thân trở nên vui vẻ sáng sủa

Chương 274