Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 290
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Nguyên lai, Giả gia bọn họ từng có một vị thần tiên đầu thai chuyển thế.Bọn quan viên triều đình:- Giả, Giả, Giả..Giả đại nhân!Hoàng đế ôm ngực, nhìn chằm chằm Giả Dung trên không trung, khó thể tin kêu lên:- Đó không phải là Giả ái khanh của trẫm sao?Hắn chính là thần tài bổn thần?Khó trách hắn cần từ quan, nguyên lai là cần quay về thiên giới.Không đúng, thần tài lại thi trạng nguyên, còn làm quan cho trẫm?Vậy vậy vậy.. hắn nên biểu hiện bộ dạng vui mừng, hay là vẻ mặt kinh sợ?Tiểu Tích Xuân ôm mặt, nhảy nhót hoan hô:- Oa! Là Dung ca nhi!Mấy tiểu tử khác cao hứng nói:- Nguyên lai Dung ca nhi là thần tiên chuyển kiếp sao! Thật là cao hứng a! Cùng ở với Dung ca nhi, chúng ta không cần phải sợ hãi.Tiết Bàn sớm biết hết thảy, kiêu ngạo hếch lưng.Biết thân phận chân thật của Giả Dung là thần tiên, bọn họ cao hứng biết bao nhiêu, cha con Giả Xá càng sợ hãi bấy nhiêu.Bọn hắn đem Giả Dung xem thành cây gai trong mắt, luôn muốn diệt trừ cho thống khoái, thậm chí dọc đường còn ảo tưởng tra tấn Giả Dung.Hiện giờ biết được hắn chính là thần tài, cha con Giả Xá khóc không ra nước mắt, thậm chí muốn tự sát cho xong.Bọn hắn nên may mắn, còn chưa kịp xuống tay với Giả Dung đi?Nếu không người ta một vị thần tiên, phất tay đủ làm bọn họ chết không chỗ chôn.Nghĩ tới đây sắc mặt hai người xanh mét, cuối cùng tái nhợt, không dám ngẩng đầu nhìn Giả Dung.Giả Dung nhìn Giả Tích Xuân khẽ cười, lại lướt qua đám người, hữu ý vô ý lướt qua cha con Giả Xá, còn có Giả Tường cô đơn lén lút cùng tới nơi này.Vẻ mặt Giả Tường khiếp sợ lẫn sợ hãi tràn đầy, thân thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, có thể so với người chết.Giả Dung là thần tài đầu thai!Những năm gần đây mình đã làm gì? Lại dám trở thành địch nhân của một vị thần tiên?Giả Dung có thể vì những gì mình từng nhằm vào hắn mà giết mình trả thù hay không?Giả Tường càng nghĩ càng sợ hãi, vừa run rẩy, vừa chảy mồ hôi, thậm chí muốn khóc.Hôm nay hắn không nên tới! Không nên tới! Làm sao bây giờ? Giả Dung thấy hắn, hôm nay hắn sẽ táng thân ở đây sao?Trong lòng Giả Tường hoang mang rối loạn, vừa hối hận vừa sợ hãi, suy tư có nên vọt vào quảng trường ôm chân Giả Dung cầu xin tha thứ, xin tha cho hắn một mạng.
Nguyên lai, Giả gia bọn họ từng có một vị thần tiên đầu thai chuyển thế.
Bọn quan viên triều đình:
- Giả, Giả, Giả..
Giả đại nhân!
Hoàng đế ôm ngực, nhìn chằm chằm Giả Dung trên không trung, khó thể tin kêu lên:
- Đó không phải là Giả ái khanh của trẫm sao?
Hắn chính là thần tài bổn thần?
Khó trách hắn cần từ quan, nguyên lai là cần quay về thiên giới.
Không đúng, thần tài lại thi trạng nguyên, còn làm quan cho trẫm?
Vậy vậy vậy.. hắn nên biểu hiện bộ dạng vui mừng, hay là vẻ mặt kinh sợ?
Tiểu Tích Xuân ôm mặt, nhảy nhót hoan hô:
- Oa! Là Dung ca nhi!
Mấy tiểu tử khác cao hứng nói:
- Nguyên lai Dung ca nhi là thần tiên chuyển kiếp sao! Thật là cao hứng a! Cùng ở với Dung ca nhi, chúng ta không cần phải sợ hãi.
Tiết Bàn sớm biết hết thảy, kiêu ngạo hếch lưng.
Biết thân phận chân thật của Giả Dung là thần tiên, bọn họ cao hứng biết bao nhiêu, cha con Giả Xá càng sợ hãi bấy nhiêu.
Bọn hắn đem Giả Dung xem thành cây gai trong mắt, luôn muốn diệt trừ cho thống khoái, thậm chí dọc đường còn ảo tưởng tra tấn Giả Dung.
Hiện giờ biết được hắn chính là thần tài, cha con Giả Xá khóc không ra nước mắt, thậm chí muốn tự sát cho xong.
Bọn hắn nên may mắn, còn chưa kịp xuống tay với Giả Dung đi?
Nếu không người ta một vị thần tiên, phất tay đủ làm bọn họ chết không chỗ chôn.
Nghĩ tới đây sắc mặt hai người xanh mét, cuối cùng tái nhợt, không dám ngẩng đầu nhìn Giả Dung.
Giả Dung nhìn Giả Tích Xuân khẽ cười, lại lướt qua đám người, hữu ý vô ý lướt qua cha con Giả Xá, còn có Giả Tường cô đơn lén lút cùng tới nơi này.
Vẻ mặt Giả Tường khiếp sợ lẫn sợ hãi tràn đầy, thân thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, có thể so với người chết.
Giả Dung là thần tài đầu thai!
Những năm gần đây mình đã làm gì? Lại dám trở thành địch nhân của một vị thần tiên?
Giả Dung có thể vì những gì mình từng nhằm vào hắn mà giết mình trả thù hay không?
Giả Tường càng nghĩ càng sợ hãi, vừa run rẩy, vừa chảy mồ hôi, thậm chí muốn khóc.
Hôm nay hắn không nên tới! Không nên tới! Làm sao bây giờ? Giả Dung thấy hắn, hôm nay hắn sẽ táng thân ở đây sao?
Trong lòng Giả Tường hoang mang rối loạn, vừa hối hận vừa sợ hãi, suy tư có nên vọt vào quảng trường ôm chân Giả Dung cầu xin tha thứ, xin tha cho hắn một mạng.
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Nguyên lai, Giả gia bọn họ từng có một vị thần tiên đầu thai chuyển thế.Bọn quan viên triều đình:- Giả, Giả, Giả..Giả đại nhân!Hoàng đế ôm ngực, nhìn chằm chằm Giả Dung trên không trung, khó thể tin kêu lên:- Đó không phải là Giả ái khanh của trẫm sao?Hắn chính là thần tài bổn thần?Khó trách hắn cần từ quan, nguyên lai là cần quay về thiên giới.Không đúng, thần tài lại thi trạng nguyên, còn làm quan cho trẫm?Vậy vậy vậy.. hắn nên biểu hiện bộ dạng vui mừng, hay là vẻ mặt kinh sợ?Tiểu Tích Xuân ôm mặt, nhảy nhót hoan hô:- Oa! Là Dung ca nhi!Mấy tiểu tử khác cao hứng nói:- Nguyên lai Dung ca nhi là thần tiên chuyển kiếp sao! Thật là cao hứng a! Cùng ở với Dung ca nhi, chúng ta không cần phải sợ hãi.Tiết Bàn sớm biết hết thảy, kiêu ngạo hếch lưng.Biết thân phận chân thật của Giả Dung là thần tiên, bọn họ cao hứng biết bao nhiêu, cha con Giả Xá càng sợ hãi bấy nhiêu.Bọn hắn đem Giả Dung xem thành cây gai trong mắt, luôn muốn diệt trừ cho thống khoái, thậm chí dọc đường còn ảo tưởng tra tấn Giả Dung.Hiện giờ biết được hắn chính là thần tài, cha con Giả Xá khóc không ra nước mắt, thậm chí muốn tự sát cho xong.Bọn hắn nên may mắn, còn chưa kịp xuống tay với Giả Dung đi?Nếu không người ta một vị thần tiên, phất tay đủ làm bọn họ chết không chỗ chôn.Nghĩ tới đây sắc mặt hai người xanh mét, cuối cùng tái nhợt, không dám ngẩng đầu nhìn Giả Dung.Giả Dung nhìn Giả Tích Xuân khẽ cười, lại lướt qua đám người, hữu ý vô ý lướt qua cha con Giả Xá, còn có Giả Tường cô đơn lén lút cùng tới nơi này.Vẻ mặt Giả Tường khiếp sợ lẫn sợ hãi tràn đầy, thân thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, có thể so với người chết.Giả Dung là thần tài đầu thai!Những năm gần đây mình đã làm gì? Lại dám trở thành địch nhân của một vị thần tiên?Giả Dung có thể vì những gì mình từng nhằm vào hắn mà giết mình trả thù hay không?Giả Tường càng nghĩ càng sợ hãi, vừa run rẩy, vừa chảy mồ hôi, thậm chí muốn khóc.Hôm nay hắn không nên tới! Không nên tới! Làm sao bây giờ? Giả Dung thấy hắn, hôm nay hắn sẽ táng thân ở đây sao?Trong lòng Giả Tường hoang mang rối loạn, vừa hối hận vừa sợ hãi, suy tư có nên vọt vào quảng trường ôm chân Giả Dung cầu xin tha thứ, xin tha cho hắn một mạng.