Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 1416
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1416:Vào lúc này, sau khi Tân Thế Kiệt nói chuyện với Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi thì thực hiện một vài cuộc gọi.“Tôi đã đã hỏi Văn phòng Sáng chế về công thức mà họ đã đệ trình, và ai đó đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế hai ngày trước. Sau đó chúng ta mới đi nộp thì đã chậm hơn người ta rồi. Kết quả là chúng ta không chỉ không đăng ký được bằng sáng chế mà các sản phẩm được sản xuất ra còn bị nghi ngờ vi phạm bản quyền. Sợ là lần này gặp rắc rối rồi”“Cái gì? Có ai nộp đơn xin cấp bằng sáng chế trước đó sao?”Đường Nhược Tuyết đã rất sốc khi nghe điều này.Sự vi phạm?Đùa gì thế này?Đường Nhược Tuyết cảm thấy vô lý không thể diễn tả được. Anh ấy là chủ sở hữu ban đầu của sản phẩm. Làm thế nào nó lại trở thành một hành vi vi phạm?“Công thức bí mật của loại thuốc Nhược Tuyết này được viết tay bởi Diệp Phi. Chỉ tôi và một vài nhà phát triển biết nó”“Và những nhân viên nghiên cứu và Phát triển đó đang ở trong phòng thí nghiệm những ngày này, và họ chỉ biết một phần của công thức bí mật, không thể làm rò rỉ được”“Làm sao bên kia có thể biết được công thức của chúng ta và đăng ký bằng sáng chế trước chúng ta được chứ?”Đường Nhược Tuyết quay lại nhìn Diệp Phi, rồi cô lắc đầu không do dự, cả cô và Diệp Phi sẽ không thể tiết lộ bí mật.Đối với những đơn thuốc không phải do Diệp Phi viết, sẽ càng tuyệt vời hơn.Nếu toa thuốc đã có từ lâu, sẽ không đến lượt nhà họ Đường sản xuất, người chủ sở hữu sẽ kiếm bộn tiền từ nó trước, làm gì để đến bây giờ mới sản xuất.Hơn nữa đơn thuốc cũng không xuất hiện sớm mà mấy ngày nay mới xuất hiện, chứng tỏ 100% là bị rò rỉ.Tân Thế Kiệt cũng nghĩ như thế này: “Ước chừng có người đã làm lộ bí “Từ góc độ không chỉ biết chúng ta đang sản xuất thuốc Nhược Tuyết, còn có thể chèn ép khi chúng ta tung ra lô hàng đầu tiên. Nói một cách đơn giản, nếu công thức thực sự được viết bởi bác sĩ Diệp, điều đó có nghĩa là công thức đó đã được nhắm đến từ rất sớm”“Trước tiên, họ đã đánh cắp nó bằng các phương thức bất hợp pháp, và xin cấp bằng sáng chế trước trong khi chúng ta đang hỗn loạn”“Điều xấu xa nhất là họ đã đánh cắp công thức của chúng ta và quay lại để đàn áp chúng tôi và biến chúng ta thành những kẻ bắt chước”Ông thành thật thông báo cho Đường Nhược Tuyết tình hình của mình: “Pháp luật của chúng ta bây giờ rất thiệt thòi…”Cao Tịnh cau mày: “Trên trái đất này, làm gì có ai đổi trắng thay đen được như vậy?”Rò rỉ! Rò rỉ! Chắc chắn ai đó đã tiết lộ bí mật! Đường Nhược Tuyết ánh mắt lạnh lùng: “Cao Tịnh, để người kiểm soát tất cả nhân viên của Viên nghiên cứu và phát triển. Không có lệnh của tôi, không ai có thể rời khỏi phòng thí nghiệm”Cô không biết đã trục trặc ở đâu, nhưng những nhân viên liên quan chắc chắn phải khôn lanh nên phải điều tra ngay lập tức.Nếu tìm được bằng chứng thì có thể xoay chuyển cục diện trong trận chiến này, nếu không thì có thể đối diện với các cáo buộc.Cao Tịnh gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọi.Đường Nhược Tuyết lại hỏi: “Luật sư Tân, ông có thể tìm ra công ty nào đang kiện chúng ta không?”Tân Thế Kiệt vội vàng trả lời: “Tôi tìm được rồi, đó là Công ty Dược phẩm Sao Đỏ. Họ đã xin cấp bằng sáng chế và họ đã kiện chúng ta vì tội đạo nhái”“Công ty dược phẩm Sao Đỏ?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1416:Vào lúc này, sau khi Tân Thế Kiệt nói chuyện với Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi thì thực hiện một vài cuộc gọi.“Tôi đã đã hỏi Văn phòng Sáng chế về công thức mà họ đã đệ trình, và ai đó đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế hai ngày trước. Sau đó chúng ta mới đi nộp thì đã chậm hơn người ta rồi. Kết quả là chúng ta không chỉ không đăng ký được bằng sáng chế mà các sản phẩm được sản xuất ra còn bị nghi ngờ vi phạm bản quyền. Sợ là lần này gặp rắc rối rồi”“Cái gì? Có ai nộp đơn xin cấp bằng sáng chế trước đó sao?”Đường Nhược Tuyết đã rất sốc khi nghe điều này.Sự vi phạm?Đùa gì thế này?Đường Nhược Tuyết cảm thấy vô lý không thể diễn tả được. Anh ấy là chủ sở hữu ban đầu của sản phẩm. Làm thế nào nó lại trở thành một hành vi vi phạm?“Công thức bí mật của loại thuốc Nhược Tuyết này được viết tay bởi Diệp Phi. Chỉ tôi và một vài nhà phát triển biết nó”“Và những nhân viên nghiên cứu và Phát triển đó đang ở trong phòng thí nghiệm những ngày này, và họ chỉ biết một phần của công thức bí mật, không thể làm rò rỉ được”“Làm sao bên kia có thể biết được công thức của chúng ta và đăng ký bằng sáng chế trước chúng ta được chứ?”Đường Nhược Tuyết quay lại nhìn Diệp Phi, rồi cô lắc đầu không do dự, cả cô và Diệp Phi sẽ không thể tiết lộ bí mật.Đối với những đơn thuốc không phải do Diệp Phi viết, sẽ càng tuyệt vời hơn.Nếu toa thuốc đã có từ lâu, sẽ không đến lượt nhà họ Đường sản xuất, người chủ sở hữu sẽ kiếm bộn tiền từ nó trước, làm gì để đến bây giờ mới sản xuất.Hơn nữa đơn thuốc cũng không xuất hiện sớm mà mấy ngày nay mới xuất hiện, chứng tỏ 100% là bị rò rỉ.Tân Thế Kiệt cũng nghĩ như thế này: “Ước chừng có người đã làm lộ bí “Từ góc độ không chỉ biết chúng ta đang sản xuất thuốc Nhược Tuyết, còn có thể chèn ép khi chúng ta tung ra lô hàng đầu tiên. Nói một cách đơn giản, nếu công thức thực sự được viết bởi bác sĩ Diệp, điều đó có nghĩa là công thức đó đã được nhắm đến từ rất sớm”“Trước tiên, họ đã đánh cắp nó bằng các phương thức bất hợp pháp, và xin cấp bằng sáng chế trước trong khi chúng ta đang hỗn loạn”“Điều xấu xa nhất là họ đã đánh cắp công thức của chúng ta và quay lại để đàn áp chúng tôi và biến chúng ta thành những kẻ bắt chước”Ông thành thật thông báo cho Đường Nhược Tuyết tình hình của mình: “Pháp luật của chúng ta bây giờ rất thiệt thòi…”Cao Tịnh cau mày: “Trên trái đất này, làm gì có ai đổi trắng thay đen được như vậy?”Rò rỉ! Rò rỉ! Chắc chắn ai đó đã tiết lộ bí mật! Đường Nhược Tuyết ánh mắt lạnh lùng: “Cao Tịnh, để người kiểm soát tất cả nhân viên của Viên nghiên cứu và phát triển. Không có lệnh của tôi, không ai có thể rời khỏi phòng thí nghiệm”Cô không biết đã trục trặc ở đâu, nhưng những nhân viên liên quan chắc chắn phải khôn lanh nên phải điều tra ngay lập tức.Nếu tìm được bằng chứng thì có thể xoay chuyển cục diện trong trận chiến này, nếu không thì có thể đối diện với các cáo buộc.Cao Tịnh gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọi.Đường Nhược Tuyết lại hỏi: “Luật sư Tân, ông có thể tìm ra công ty nào đang kiện chúng ta không?”Tân Thế Kiệt vội vàng trả lời: “Tôi tìm được rồi, đó là Công ty Dược phẩm Sao Đỏ. Họ đã xin cấp bằng sáng chế và họ đã kiện chúng ta vì tội đạo nhái”“Công ty dược phẩm Sao Đỏ?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1416:Vào lúc này, sau khi Tân Thế Kiệt nói chuyện với Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi thì thực hiện một vài cuộc gọi.“Tôi đã đã hỏi Văn phòng Sáng chế về công thức mà họ đã đệ trình, và ai đó đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế hai ngày trước. Sau đó chúng ta mới đi nộp thì đã chậm hơn người ta rồi. Kết quả là chúng ta không chỉ không đăng ký được bằng sáng chế mà các sản phẩm được sản xuất ra còn bị nghi ngờ vi phạm bản quyền. Sợ là lần này gặp rắc rối rồi”“Cái gì? Có ai nộp đơn xin cấp bằng sáng chế trước đó sao?”Đường Nhược Tuyết đã rất sốc khi nghe điều này.Sự vi phạm?Đùa gì thế này?Đường Nhược Tuyết cảm thấy vô lý không thể diễn tả được. Anh ấy là chủ sở hữu ban đầu của sản phẩm. Làm thế nào nó lại trở thành một hành vi vi phạm?“Công thức bí mật của loại thuốc Nhược Tuyết này được viết tay bởi Diệp Phi. Chỉ tôi và một vài nhà phát triển biết nó”“Và những nhân viên nghiên cứu và Phát triển đó đang ở trong phòng thí nghiệm những ngày này, và họ chỉ biết một phần của công thức bí mật, không thể làm rò rỉ được”“Làm sao bên kia có thể biết được công thức của chúng ta và đăng ký bằng sáng chế trước chúng ta được chứ?”Đường Nhược Tuyết quay lại nhìn Diệp Phi, rồi cô lắc đầu không do dự, cả cô và Diệp Phi sẽ không thể tiết lộ bí mật.Đối với những đơn thuốc không phải do Diệp Phi viết, sẽ càng tuyệt vời hơn.Nếu toa thuốc đã có từ lâu, sẽ không đến lượt nhà họ Đường sản xuất, người chủ sở hữu sẽ kiếm bộn tiền từ nó trước, làm gì để đến bây giờ mới sản xuất.Hơn nữa đơn thuốc cũng không xuất hiện sớm mà mấy ngày nay mới xuất hiện, chứng tỏ 100% là bị rò rỉ.Tân Thế Kiệt cũng nghĩ như thế này: “Ước chừng có người đã làm lộ bí “Từ góc độ không chỉ biết chúng ta đang sản xuất thuốc Nhược Tuyết, còn có thể chèn ép khi chúng ta tung ra lô hàng đầu tiên. Nói một cách đơn giản, nếu công thức thực sự được viết bởi bác sĩ Diệp, điều đó có nghĩa là công thức đó đã được nhắm đến từ rất sớm”“Trước tiên, họ đã đánh cắp nó bằng các phương thức bất hợp pháp, và xin cấp bằng sáng chế trước trong khi chúng ta đang hỗn loạn”“Điều xấu xa nhất là họ đã đánh cắp công thức của chúng ta và quay lại để đàn áp chúng tôi và biến chúng ta thành những kẻ bắt chước”Ông thành thật thông báo cho Đường Nhược Tuyết tình hình của mình: “Pháp luật của chúng ta bây giờ rất thiệt thòi…”Cao Tịnh cau mày: “Trên trái đất này, làm gì có ai đổi trắng thay đen được như vậy?”Rò rỉ! Rò rỉ! Chắc chắn ai đó đã tiết lộ bí mật! Đường Nhược Tuyết ánh mắt lạnh lùng: “Cao Tịnh, để người kiểm soát tất cả nhân viên của Viên nghiên cứu và phát triển. Không có lệnh của tôi, không ai có thể rời khỏi phòng thí nghiệm”Cô không biết đã trục trặc ở đâu, nhưng những nhân viên liên quan chắc chắn phải khôn lanh nên phải điều tra ngay lập tức.Nếu tìm được bằng chứng thì có thể xoay chuyển cục diện trong trận chiến này, nếu không thì có thể đối diện với các cáo buộc.Cao Tịnh gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọi.Đường Nhược Tuyết lại hỏi: “Luật sư Tân, ông có thể tìm ra công ty nào đang kiện chúng ta không?”Tân Thế Kiệt vội vàng trả lời: “Tôi tìm được rồi, đó là Công ty Dược phẩm Sao Đỏ. Họ đã xin cấp bằng sáng chế và họ đã kiện chúng ta vì tội đạo nhái”“Công ty dược phẩm Sao Đỏ?”