"Cậu có biết Tuế Văn không?" "Tuế Văn ban 3 cao tam, cháu nuôi ông Từ phải không?" "Đúng là cậu ta. Cậu nói thử xem có đúng là cậu ta có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, có thể vẽ bùa mời thần không?..." Ban 3 cao tam, học việt Song Ngữ Thị Lập. Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc đã vang lên ba lần, phần lớn học sinh đã về nhà, chỉ còn lại mấy học sinh phụ trách trực nhật là còn ở lại trong lớp. Tuế Văn đang ở sát cửa kính. Cửa sổ sáng sủa, phòng học cũng sáng sủa. Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu qua khung cửa sổ chiếu sáng phòng học, cũng chiếu sáng người đang đứng trước cửa sổ. Người đang đứng trước cửa sổ cao gầy, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen che hơn nửa gương mặt, có điều vẫn có thể nhìn thấy chủ nhân có một gương mặt tuấn tú nhu hòa; sợi tóc của hắn tinh tế xõa tung, gió từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến vài sợi tóc bay bay, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính mạ một lớp vàng nhạt lên áo sơ mi màu trắng trên người hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như cả người chìm ngập trong…
Chương 29: C29: Quê hương-giang nam
Hàng VậtTác giả: Sở Hàn Y ThanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị"Cậu có biết Tuế Văn không?" "Tuế Văn ban 3 cao tam, cháu nuôi ông Từ phải không?" "Đúng là cậu ta. Cậu nói thử xem có đúng là cậu ta có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, có thể vẽ bùa mời thần không?..." Ban 3 cao tam, học việt Song Ngữ Thị Lập. Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc đã vang lên ba lần, phần lớn học sinh đã về nhà, chỉ còn lại mấy học sinh phụ trách trực nhật là còn ở lại trong lớp. Tuế Văn đang ở sát cửa kính. Cửa sổ sáng sủa, phòng học cũng sáng sủa. Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu qua khung cửa sổ chiếu sáng phòng học, cũng chiếu sáng người đang đứng trước cửa sổ. Người đang đứng trước cửa sổ cao gầy, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen che hơn nửa gương mặt, có điều vẫn có thể nhìn thấy chủ nhân có một gương mặt tuấn tú nhu hòa; sợi tóc của hắn tinh tế xõa tung, gió từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến vài sợi tóc bay bay, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính mạ một lớp vàng nhạt lên áo sơ mi màu trắng trên người hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như cả người chìm ngập trong… Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trườngYêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:"Ai bảo chăn trâu là khổ?"Tôi mơ màng nghe chim hót trên caoNhững ngày trốn họcĐuổi bướm cầu aoMẹ bắt được...Chưa đánh roi nào đã khóc!Có cô bé nhà bênNhìn tôi cười khúc khích...***Cách mạng bùng lênRồi kháng chiến trường kỳQuê tôi đầy bóng giặcTừ biệt mẹ tôi điCô bé nhà bên - (có ai ngờ!)Cũng vào du kíchHôm gặp tôi vẫn cười khúc khíchMắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)Giữa cuộc hành quân không nói được một lờiĐơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...***Hoà bình tôi trở về đâyVới mái trường xưa, bãi mía, luống càyLại gặp emThẹn thùng nép sau cánh cửa...Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏChuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùiEm vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...Hôm nay nhận được tin emKhông tin được dù đó là sự thậtGiặc bắn em rồi quăng mất xácChỉ vì em là du kích, em ơi!Đau xé lòng anh, chết nửa con người!Xưa yêu quê hương vì có chim có bướmCó những ngày trốn học bị đòn roi...Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đấtCó một phần xương thịt của em tôi1960Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu phổ nhạc.Nguồn: Giang Nam, Tháng Tám ngày mai, NXB Văn học, 1962
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
***
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
***
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi
1960
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu phổ nhạc.
Nguồn: Giang Nam, Tháng Tám ngày mai, NXB Văn học, 1962
Hàng VậtTác giả: Sở Hàn Y ThanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị"Cậu có biết Tuế Văn không?" "Tuế Văn ban 3 cao tam, cháu nuôi ông Từ phải không?" "Đúng là cậu ta. Cậu nói thử xem có đúng là cậu ta có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, có thể vẽ bùa mời thần không?..." Ban 3 cao tam, học việt Song Ngữ Thị Lập. Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc đã vang lên ba lần, phần lớn học sinh đã về nhà, chỉ còn lại mấy học sinh phụ trách trực nhật là còn ở lại trong lớp. Tuế Văn đang ở sát cửa kính. Cửa sổ sáng sủa, phòng học cũng sáng sủa. Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu qua khung cửa sổ chiếu sáng phòng học, cũng chiếu sáng người đang đứng trước cửa sổ. Người đang đứng trước cửa sổ cao gầy, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen che hơn nửa gương mặt, có điều vẫn có thể nhìn thấy chủ nhân có một gương mặt tuấn tú nhu hòa; sợi tóc của hắn tinh tế xõa tung, gió từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến vài sợi tóc bay bay, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa kính mạ một lớp vàng nhạt lên áo sơ mi màu trắng trên người hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như cả người chìm ngập trong… Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trườngYêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:"Ai bảo chăn trâu là khổ?"Tôi mơ màng nghe chim hót trên caoNhững ngày trốn họcĐuổi bướm cầu aoMẹ bắt được...Chưa đánh roi nào đã khóc!Có cô bé nhà bênNhìn tôi cười khúc khích...***Cách mạng bùng lênRồi kháng chiến trường kỳQuê tôi đầy bóng giặcTừ biệt mẹ tôi điCô bé nhà bên - (có ai ngờ!)Cũng vào du kíchHôm gặp tôi vẫn cười khúc khíchMắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)Giữa cuộc hành quân không nói được một lờiĐơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...***Hoà bình tôi trở về đâyVới mái trường xưa, bãi mía, luống càyLại gặp emThẹn thùng nép sau cánh cửa...Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏChuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùiEm vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...Hôm nay nhận được tin emKhông tin được dù đó là sự thậtGiặc bắn em rồi quăng mất xácChỉ vì em là du kích, em ơi!Đau xé lòng anh, chết nửa con người!Xưa yêu quê hương vì có chim có bướmCó những ngày trốn học bị đòn roi...Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đấtCó một phần xương thịt của em tôi1960Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu phổ nhạc.Nguồn: Giang Nam, Tháng Tám ngày mai, NXB Văn học, 1962