Ngũ vương tranh loạn, máu nhuộm sơn hà. Triều đình loạn xẻ năm xẻ bảy, bá tánh lấy nước mắt rửa mặt. Những thứ xấu xa dơ bẩn ở chỗ tối đối chọi gay gắt với chỗ sáng, khiến cả triều đại chìm trong sắc đen. "Thái tử điện hạ, cho dù ra sao, cả tộc Thanh Khâu nguyện đồng sinh cộng tử với điện hạ". Nam nhân bước đến phía trước cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ấy, chiếu sáng một gương mặt anh tú nhưng tái nhợt. Hắn vuốt v e chiếc nhẫn trên tay, tự giễu cười. "Tử Hành, bổn cung đã từng cho rằng là quân vương trị thiên hạ, nhưng bây giờ kẻ làm quân vương nhưng thiên hạ lại loạn, không thương tiếc bá tánh, không vì dân quân. Dù có bước lên chỗ cao kia thì cũng chỉ là một mình thủ thành trống, vậy thì có nghĩa lý gì? Thanh Khâu Hạc ngước mắt lên nhìn chăm chú vị thái tử trẻ tuổi này, ánh mắt nửa vui nửa buồn: "Thái Tử điện hạ, chúng thần đi theo minh quân cũng chỉ vì một câu thiên hạ thái bình. Nay Tứ hoàng tử đã chết, thế cục liền trở nên hiểm trở, chỉ có một cách có thể hóa giải. truyen…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...