Trong cái nắng chiều của cảnh hoàng hôn, những con sóng bạc đầu cứ thế mạnh mẽ ôm trọn lấy bờ biển dài. Từ trên mõm đá cao, đôi mắt của Hạ Diệp Tử đỏ hoe trong tia nắng dần lụi tàn của chiều tối, từng hàng lệ nóng hổi cứ thế sượt dài trên má: “ Mẹ… Mẹ… còn ở đó chờ con không? Xuống đó rồi con có gặp được mẹ không mẹ ơi……? Bà ơi......!con cũng muốn được gặp bà nữa.....” – Diệp Tử đôi mắt đục ngầu tìm đau quặng thắt mà tự hỏi. Tiếng sóng vô tình cứ thế riết dài từng tiếng không đáp, trong khoảng trời mây vô tình mênh mông đó, cậu tuyệt vọng tìm đáp án trong khoảng vô định. Đáp lại cậu chỉ là tiếng ào ào của từng cơn sóng đánh vào mõm đá, là tiếng ó biển cùng nhau trở về sau một ngày sải cánh mệt mỏi. Tệ thật.., đến loài vật còn có nơi để trở về đoàn tụ còn cậu,nhìn cậu mà xem, nhỏ bé trơ trọi lạc lõng bơ vơ giữa biển trời mênh mông.... “ Bà ngoại trước khi đi bà bảo là bà đi gặp mẹ....!Mẹ đã gặp bà chưa? Chắc là rồi nhỉ.....” – Từng câu nói là từng hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má…
Tác giả: