Trong nhà họ Doãn. “Đến đây, Tiểu Kiệt ngoan, gọi Húc ca ca.” Lam Vận cầm lấy tay của một đứa bé trai, đem cậu đến trước mặt Doãn Húc. Lãm Vận ước chừng ba mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất. Người cũng như tên, là một phụ nữ rất sâu sắc. (Vận có nghĩa là thú vị, sâu sắc) “…Chào Húc ca ca…” Tiểu Kiệt đem đầu cúi thấp, dáng vẻ đầy xấu hổ. “Ha hả, thằng bé là đang xấu hổ. Tiểu Kiệt ngoan, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt đất như vậy là không lễ phép.” Lam Vận cười cười, nói với Tiểu Kiệt. Chần chờ một hồi, Tiểu Kiệt ngẩng đầu lên. Đôi mắt to giống như mắt búp bê, cái mũi tinh xảo, đôi môi hồng nhuận, khuôn mặt ngây thơ trắng hồng, thật sự là rất đáng yêu. Mà lúc này cậu chớp chớp đôi mắt trong như nước của mình, dáng dấp nhìn Doãn Húc lại càng đáng yêu hơn. Vật nhỏ đáng yêu này hẳn là sẽ không nghịch ngợm đi, Doãn Húc nghĩ thầm. “Thật sự làm phiền con chiếu cố thằng bé hộ dì.” Lam Vận cười dịu dàng. “A, sẽ không, sẽ không, dù sao ở nhà ta cũng không có gì để làm.”…
Tác giả: