Tác giả:

Lúc nhận điện thoại của Nghiêm Khê, Tạ Ninh rúc người vào trong ổ chăn, hoa mắt chóng mặt, nửa ngày cũng không nghe rõ Nghiêm Khê nói cái gì. Suốt một đêm cậu gấp rút hoàn thành bản thảo, tới lúc sáng thì bên A mới phản hồi lại, sau khi sửa xong hết bản thảo cậu trực tiếp bổ nhào lên giường, ngủ đến trời đất tối tăm. Đầu dây điện thoại bên kia vang tiếng tích tích nữa ngày, Tạ Ninh đau đầu xoa xoa thái dương, thức dậy: “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa?” Nghiêm Khê quả nhiên lập lại một lần: “Cậu và Từ Thanh, chia tay rồi?” “À” Tạ Ninh đáp một tiếng: “Chia rồi” Nghiêm Khê muốn nói lại thôi. Tạ Ninh liếc nhìn thời gian, đã 7 giờ tối, một giấc ngủ này trực tiếp đem nguyên cả ngày ra ngủ mê man. Nghiêm Khê trầm mặc một hồi lâu: “Giờ cậu thấy sao rồi?” Tạ Ninh thành thật trả lời: “Hơi nhức đầu”. Nay ngủ quá nhiều nên thấy không thoải mái lắm. “Dạ dày cũng khó chịu.” Một ngày không có ăn cơm, rất đói bụng. Nghiêm Khê thở dài: “Cậu đừng có suy nghĩ không đâu, ngoan ngoãn ở nhà đi, tôi lập…

Truyện chữ