Ba năm trước, tại một ngôi nhà ma trong công viên giải trí. “Em mà nói với anh câu nào nữa thì em là chó!” “Cần gì một câu! Một chữ thôi! Anh mà nói với em một chữ nào thì anh sẽ là chó!” “Anh mới là chó đó! “Chó đừng sủa nữa!” Hai đại nam nhân đứng trước nhà ma chó đến chó đi rước lấy bao nhiêu ánh nhìn, nhưng Đường Thiếu Không cùng Tống Phi Vũ đang tức điên lên, nên không quan tâm tới ánh mắt của những người khác, thề xong mấy câu rồi bỏ đi không thèm quay lại. Lần bỏ đi đó, chính là ba năm không gặp. Bây giờ, tại cửa chính của một công ty khoa học kỹ thuật, có một chiếc xe sang trọng dừng lại. “Anh ơi! Dậy đi, đến rồi!” Ngụy Đa lung lay thanh niên tóc đen đang ngồi bên cạnh. “Đừng ồn nữa….” Đường Thiếu Không nhắm hai mắt, lông mày nhíu lại, không kiên nhẫn gạt tay Ngụy Đa ra. Ngụy Đa tiếp tục lay cậu, “Nhanh lên! Chúng ta đến muộn mất!” Rốt cuộc Đường Thiếu Không cũng chịu mở mắt ra, vì ngủ không đủ giấc nên mắt có chút đỏ, tràn ngập sát khí. Môi mỏng xinh đẹp thoáng mở, thật muốn…
Tác giả: