Tác giả:

“Ôn Lương, vậy bọn này đi trước nha!” Ôn Lương dìu thiếu niên trong tay mình, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt. Hôm nay là sinh nhật của Ôn Lương, hắn mời mọi người đến dự tiệc sinh nhật của mình. Đêm khuya, các bạn học lại nói lời chúc phúc rồi tụm năm tụm ba về nhà. Có Ôn Lương ở đây, không ai dám đề nghị đến nơi không dành cho người chưa thành niên. Ôn Lương quá dịu dàng, cũng quá thuần khiết. Hắn sẽ trơn tru lặng lẽ hóa giải tranh chấp của hai nam sinh, để bọn họ làm lành với nhau, sẽ cẩn thận phân chia tốp ba tốp năm, để nam sinh đưa nữ sinh về nhà, cũng biết chu đáo gọi nước trái cây và sữa bò thay rượu cho các bạn nữ. Đứng trước một người như vậy, thật giống như nếu nói giỡn quá đáng chính là đang khinh nhờn hắn vậy. “A Sanh? A Sanh, tỉnh lại đi.” Ôn Lương vỗ nhẹ vào thiếu niên đang được mình dìu, thiếu niên có vẻ say bất tỉnh nhân sự. Hắn bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười xoa đầu thiếu niên: “Sao tửu lượng lại kém thế này, đã bảo em đừng nên uống rồi mà.” Trời đã khuya, Ôn Lương…

Truyện chữ