- Minh Hải, ngươi còn không mau lại thu dọn đồ đi, sắp mưa rồi! Đó là tiếng gọi của mẫu thân hắn, bà ấy cũng đã ngoài sáu mươi, dáng người nhỏ bé tiều tụy. Hắn từ nhỏ đã mất phụ thân, chỉ mình mẫu thân hắn nuôi hắn lớn. Bà cũng chẳng có nổi một tia tiên lực, cho nên đời đời chỉ quanh quẩn làm thuê. Nghe tiếng mẫu thân hắn gọi, hắn vội vội vàng vàng chạy lên phía trước thu dọn cào, cuốc vác về nhà. Cái thân hình nhỏ gầy đen thui của hắn khiến hắn dù đã mười năm tuổi cũng chỉ như đứa nhỏ mười hai mười ba. Hắn cũng như mẫu thân hắn, là một kẻ không có năng lực. Ngày nhỏ hắn cũng đã được người ta đưa tới Hàm Quang Các – nơi đào tạo và dạy dỗ những người có năng lực của thành Hàm Quang nơi hắn sinh ra và lớn lên. Thế nhưng kết quả, hắn một tia tiên lực cũng không có. Thế nhưng hắn ngu muội không chịu từ bỏ, hắn nghĩ nếu kiên trì nhất định có một ngày hắn sẽ dưỡng ra tiên lực sinh ra tiên khí đổi mệnh cải vận cả nhà hắn. Ảo tưởng hão huyền. Năm Vĩnh Hằng thứ 14, Chiêm Tinh Sứ đã gieo một…

Truyện chữ