Trở về nhân gian (1) Vùng hoang vu phía bắc Thần Châu cũng là nơi tận cùng của trời đất. Màn đêm mênh mông vô tận cắt đứt đường tiến lên, dưới vực thẳm sâu không thấy đáy, gió lạnh đang rít gào. Ngọn gió vô hình như dường như đến từ địa ngục, bao trùm mảnh đất cấm này. Ngọn lửa tai ương trắng nhởn đang càn quét bừa bãi, thiêu đốt linh hồn. Hễ là sinh vật còn sống rơi vào đây, máu thịt sẽ hóa thành bùn đất, hồn phách bị thiêu rụi, xương trắng bị nghiền thành tro, chết trong nỗi đau khổ tột cùng, không còn dấu vết tồn tại. Đây chính là Vực Trời mà người ta thường nói. Ngày hôm nay, giữa tiếng gió nghẹn ngào, đột nhiên có âm thanh rì rào vang lên. Dưới Vực Trời sâu thẳm, ngàn vạn ma quỷ đang khóc gào. Tiếp đó, biển lửa cuồn cuộn tách thành hai nửa như đang kính cẩn nghiêng mình trước vị vua của nó, một bàn tay khô gầy chầm chậm vươn lên từ dưới vách núi dựng thẳng, thò ra khỏi vách núi ca. Năm ngón tay chỉ còn lại xương trắng hếu khảm vào đá núi. Có người bò ra khỏi Vực Trời. – Nửa năm…
Tác giả: