Tác giả:

Mẹ Lê Tố mất trong một vụ tai nạn giao thông, khi ấy cậu chỉ mới hai tuổi. Hai tuổi, một đứa trẻ còn non nớt, dùng đôi mắt ngây thơ bỡ ngỡ ngắm nhìn thế giới này chỉ như một mảnh sáng tối, căn bản không rõ Mẹ vì lý do gì rời mình mà đi. Khi cậu nhìn thấy những đứa trẻ khác có Mẹ, còn cậu thì không, cậu cũng không hỏi Ba ba Lê Trường Ân vì sao. Sau này lớn lên cậu lại nghĩ đến vấn đề này, cậu nhớ rõ, năm đó cậu còn nhỏ, vì sao không ai nói cho cậu biết nguyên nhân, nhưng cậu hiểu một điều, Mẹ của cậu vĩnh viễn đã rời bỏ Cha con cậu, sẽ không bao giờ quay về, hơn nữa chuyện này cũng không được nhắc tới trong gia đình. Trong ngăn ngủ có một bức ảnh của Mẹ, một người phụ nữ xinh đẹp, ngồi trên chiếc xe đạp, tóc dài bị gió thổi tung bay, trên gương mặt lãnh đạm một nụ cười, ánh mắt nhìn xa xăm. Lê Tố phát triển khả năng ghi nhớ từ rất sớm, ba tuổi đã có thể nhận thức, hơn nữa trí nhớ rất tốt. Cậu nhớ rõ quang cảnh ngôi nhà của mình, là nhà hai tầng, có sân nhỏ, ngoài sân trồng nhiều loài…

Truyện chữ