"Thẩm Thần, ngươi biết tội mình chưa?" Thẩm Thần một thân bạch y quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo, y ngẩng đầu nhìn. Đôi mắt đen láy mang theo sự khó hiểu nhìn người ngồi trên cao, người nọ ngồi trên ngai vàng, đầu đội mũ ngọc, mặc y phục vàng óng, hoa văn trên y phục của người nọ vô cùng đẹp mắt. Thẩm Thần một mặt lạnh lẽo nói:"Thần vẫn không biết bản thân mình đã phạm vào tội gì?" Nam nhân trung niên ngồi trên cao, nhìn qua khuôn mặt đầy vết nhăn của ông ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Tất nhiên mọi người đều sẽ nghĩ như thế nhưng riêng Thẩm Thần, y biết người này vốn đã không còn là năm mươi, sáu mươi tuổi. Ngay cả bản thân y cũng có thể nói đã quá già, ai nhìn y cũng nghĩ rằng y chỉ mới hai mươi mấy, ba mươi mấy nhưng thật chắc y đã hơn năm trăm tuổi. Nam nhân trung niên lạnh mặt, đôi mắt đen láy của ông chứa đầy đầy sự tức giận với thất vọng nhìn Thẩm Thần, giọng nói đầy trách mắng:"Ngươi còn giả vờ. Quả nhân nhận được tin, ngươi cấu kết với người bên ngoài thả Ma Đế đang giam giữ về…

Truyện chữ