Translator: harn812 Mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng, cậu đưa tay dụi dụi hai mắt, trước mắt là một góc chăn, cậu huơ góc chăn vài ba cái, mới biết đây là tay của mình. Cậu mờ mịt ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể của mình, chỉ thấy một chiếc chăn màu xám bạc trải phẳng trên giường lớn, bóng loáng, khá mềm. Ừm, nhìn bề mặt chất liệu thì có vẻ cũng không rẻ đâu. Moá, đây không phải trọng điểm! Cậu không những biến thành một cái chăn, mà còn là một cái chăn biết suy nghĩ! Cậu nhớ rõ rằng...!Gượm đã, cậu là ai? Giơ góc chăn lên muốn xoa đầu, nhưng lại chỉ sờ đến khoảng không, chăn thì làm gì có đầu mà xoa. Ký ức trong đầu cậu lúc này chỉ là mảnh vụn, cậu chỉ nhớ mang máng có hai gương mặt, một gương mặt anh tuấn không tì vết nhưng lại cứng ngắc, mắt có chút xếch lên, con ngươi màu nâu nhạt. Gương mặt còn lại thì trẻ hơn, đồng tử đen nhánh, lông mi có cụp xuống nhẹ, đôi mắt phân rõ trắng đen, trông có vẻ ngây thơ vô tội. Ngoài ra, còn có một chiếc xe con màu đen, trước đầu xe có…

Truyện chữ