“Lâm Tranh, cậu mò cái gì vậy? Mau lên, cùng xuống nhà nào.” Lâm Tranh vỗ quần áo trong tủ rồi thở một hơi thật dài đặt mông xuống ghế bất động. Bạch Hi trông thấy bèn đi đến trước mặt cậu: “Sao vậy? Không muốn về hả?” Trong đôi mắt sáng ngời của Lâm Tranh hiện lên vẻ uất ức: “Không muốn.” Lâm Tranh và Bạch Hi quen nhau ngay ngày đầu tiên bước vào trường đại học, nửa năm trôi qua khiến cậu hiểu thấu tính cậu nên dịu dàng khuyên nhủ: “Tớ thấy người chú đó đâu có đáng sợ như cậu nói đâu. Dù sao kì nghỉ đông cũng chỉ có ba mươi ngày thôi, nếu cậu thật sự không thể ở nhà thì cứ gọi tớ ra ngoài chơi.” Lâm Tranh: “Này là cậu nói đó nha, đừng có tới lúc đó lại không gọi được cho cậu.” Bạch Hi đeo túi cậu lên vai, phụ cậu rời khỏi ký túc xá: “Đi đi đi, cả tòa nhà này chỉ còn lại hai đứa mình thôi đó.” Nhà Lâm Tranh và Bạch Hi ở hai hướng khác nhau nên hai người chia tay ở cổng trường, tài xế lão Tiền đang chờ cậu ở ven đường, Lâm Tranh ném túi rồi dựa vào thành ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.…
Tác giả: