「Thập Nhất Vương đi cứu vợ.」 *** Năm Nguyên Hòa thứ tám, Thập Nhất Vương suất lĩnh ba vạn đại quân đánh xuống phía nam. Vó ngựa đạp không ngừng, càn quét một lượt Tây Lĩnh, giành được thắng lợi. Hoàng đế Tây Lĩnh vì để giữ lấy địa vị, quyết định quy hàng, từ đế vị hạ xuống vương, trở thành chư hầu của Bắc Nguyên. Bấy giờ Tây Lĩnh Vương muốn lấy lòng Thập Nhất Vương, cũng là để dĩ hòa vi quý giữa hai nước. Ông quyết định tặng cho Thập Nhất Vương một báu vật. Hoàng Phủ Thương Dung vốn không quan tâm đ ến tiền tài bảo vật, càng không quan tâm đ ến danh gia vọng tộc. Tuy nhiên, hắn từng nghe Tây Lĩnh có một Quốc Bảo trấn quốc, Tây Lĩnh Vương nghe đến Quốc Bảo không khỏi toát mồ hôi. Nhưng so với Quốc Bảo, ông càng muốn địa vị hơn, vì thế đồng ý. "Vương gia, mời!" Bên dưới mật thất, Tây Lĩnh Vương ấn vào một con mắt trên tường đá, rầm một tiếng cơ quan khởi động tường đá bị đẩy sang một bên. Đoạn ông ta quay đầu, hết sức cung kính làm một tư thế mời ngài đi trước. Hoàng Phủ Thương Dung…

Chương 35: 35: Hồi Ức Mộc Tinh Hoàn

Gặp Người Lúc Hoa NởTác giả: Xuân Sương Mộc Hà MộcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng「Thập Nhất Vương đi cứu vợ.」 *** Năm Nguyên Hòa thứ tám, Thập Nhất Vương suất lĩnh ba vạn đại quân đánh xuống phía nam. Vó ngựa đạp không ngừng, càn quét một lượt Tây Lĩnh, giành được thắng lợi. Hoàng đế Tây Lĩnh vì để giữ lấy địa vị, quyết định quy hàng, từ đế vị hạ xuống vương, trở thành chư hầu của Bắc Nguyên. Bấy giờ Tây Lĩnh Vương muốn lấy lòng Thập Nhất Vương, cũng là để dĩ hòa vi quý giữa hai nước. Ông quyết định tặng cho Thập Nhất Vương một báu vật. Hoàng Phủ Thương Dung vốn không quan tâm đ ến tiền tài bảo vật, càng không quan tâm đ ến danh gia vọng tộc. Tuy nhiên, hắn từng nghe Tây Lĩnh có một Quốc Bảo trấn quốc, Tây Lĩnh Vương nghe đến Quốc Bảo không khỏi toát mồ hôi. Nhưng so với Quốc Bảo, ông càng muốn địa vị hơn, vì thế đồng ý. "Vương gia, mời!" Bên dưới mật thất, Tây Lĩnh Vương ấn vào một con mắt trên tường đá, rầm một tiếng cơ quan khởi động tường đá bị đẩy sang một bên. Đoạn ông ta quay đầu, hết sức cung kính làm một tư thế mời ngài đi trước. Hoàng Phủ Thương Dung… 「Mộc Tinh và Tiểu Công Chúa: Người nói xem, có đáng hay không?」***Ngân Khuynh không nói với Diệp Hồng Thanh về quẻ bói mà y bói ra, bởi vì y biết một khi sự việc đã định sẵn phải xảy ra, thì cho dù thay đổi phương thức kết quả đều không đổi.Bằng chứng là, ngay cả khi y đã đưa lục lạc cho nàng, vớt được gần nửa linh hồn của Mộc Miên, cuối cùng vẫn là không thay đổi được điều gì.Sức mạnh của thiên đạo rất mơ hồ, rất nhiều thời điểm bất công đến cùng cực.Nhân gian không ngừng than thân trách phận, không ngừng kêu trời oán đất.Họ cho rằng người tốt thì hay gặp họa, người tàn ác lại sống thảnh thơi.Tự hỏi, vì sao người đó hiền lành tốt bụng thế mà cuộc sống lại chẳng nhân từ với họ?Vì sao?Người học Phật pháp, đi theo phương hướng từ bi phổ đạo chúng sinh, giác ngộ được vạn vật lại có nhân quả luân hồi.Tức là người làm việc tốt ở kiếp này lại gặp nhiều tai ương, vậy là do kiếp trước tạo nghiệp chưa trả nên kiếp này phải chịu.Mộc Miên chính là như vậy, số mệnh của nàng đến lúc kết thúc, muốn kéo dài sinh mệnh là điều không thể.Ngân Khuynh đâu thể nói thẳng như thế với nữ tử có bộ dạng như muốn chết ngay lập tức kia, rằng ái nhân của ngươi vô pháp cứu chữa.Nói ra, từ một người sắp tan thành mây khói sẽ biến thành hai người!.Tuy vậy, Diệp Hồng Thanh không từ bỏ ý định.Hôm ấy, nàng vừa khỏe lên một chút đã vội vàng tìm Ngân Khuynh.Thấy y, nàng lập tức nói: "Khuynh, hãy giúp ta!"Ngân Khuynh đang ngủ trưa, hãy còn mơ màng hỏi: "Làm gì?""Cứu Miên!"Ngân Khuynh chớp mắt: "…" Đã nói không có cách nào, còn không bỏ cuộc sao?Ngân Khuynh xốc lại tinh thần, hỏi: "Thanh, hôm ấy ta nói nhiều như thế, ngươi không hiểu gì sao?""Ta biết!" Diệp Hồng Thanh nắm bả vai y, nhìn thẳng vào mắt y bảo: "Nhưng...vẫn còn phương pháp đó, không phải sao?""Gì?" Phương pháp đó...!Sao nghe cứ thấy có gì đó không ổn!Quả nhiên, nữ tử nói: "Nghịch thiên cải mệnh!""…" Ngân Khuynh trợn mắt, tưởng mình nghe nhầm rồi, y rùng mình hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"Diệp Hồng Thanh lần nữa lặp lại, câu chữ rõ ràng: "Nghịch thiên cải mệnh!"...Nghịch thiên cải mệnh, ý nghĩa như tên.Là một cấm thuật của đạo gia, dùng phương thức cực đoan nhất để khởi động, tế hồn.Người bình thường không làm được, nhưng yêu tộc có đạo hạnh cao thì được.Tế hồn có nhiều dạng, như vị thần nọ tế hồn để mượn sức mạnh của thiên đạo, phong ấn yêu ma quỷ quái.Đó tuy cũng là dạng nghịch thiên nhưng là đại đạo, dù vị thần nọ hồn phi phách tán, vẫn có thể vãn kiếp đầu thai.Nhưng tế hồn để cải mệnh, là một giao dịch lét lút qua mắt thiên đạo.Kẻ tế hồn kết cục chắc chắn là hồn phi phách tán, trong lúc tế hồn lại phải trải qua đau đớn cùng cực.Hồn tan trong lục đạo luân hồi, không thể ngưng đọng, không có kiếp sau, trở thành cát bụi vô tri...Yêu tộc từ lúc chiến tranh với nhân tộc, suốt một ngàn năm sinh trưởng không tốt, linh khí không đủ dẫn đến tu luyện khó khăn.Diệp Hồng Thanh để có đạo hạnh ngày hôm nay, quá trình trải qua hết sức gian khổ.Nhưng nàng chấp nhận, một mạng đổi một mạng.Ngân Khuynh thật tâm muốn hỏi, có đáng hay không?Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, sóng mắt không gợn một tia do dự.Y chỉ đành thở dài!Diệp Hồng Thanh dùng cấm thuật tế hồn, mang Mộc Miên từ cõi chết trở về.Mộc Miên sống lại, mang trong mình yêu đan của Thanh, trở thành bán yêu.Thủy Lam tươi đẹp vẫn trôi qua những tháng năm bình dị, chúng yêu sống ở nơi đó đều biết bên cạnh cung điện của thái tử có một gốc cây gạo.Ở trong cây gạo có một cô nương thích biến thành hồn ma, quanh năm suốt tháng ở trong đó ngủ vùi.Chỉ có thời điểm thái tử muốn nói chuyện, ngồi dưới gốc cây nửa ngày chờ, cô nương ấy mới xuất hiện..Khi Ngân Khuynh đến tuổi trưởng thành, y rời khỏi Thủy Lam xuôi xuống phía nam, tìm đến Địa Vực.Không có ai biết, ở nơi kết giới bao trùm đáy vực, đi sâu vào lòng núi sẽ nhìn thấy một vùng đất cách biệt hoàn toàn.Y đến nơi này, là để gặp sư phụ của y, cũng là người cha đỡ đầu của y thủa lọt lòng.Nếu không muốn nói là tình cờ, nhân duyên trên đời thật kì diệu.Sư phụ của y thế mà lại chính là đệ tử duy nhất của vị thần tế hồn năm nào.Sở dĩ lão ở nơi này, chính là để canh giữ kết giới Địa Vực, không ngừng gia cố tránh để kết giới bị phá vỡ.Ngân Khuynh ở cùng sư phụ học tập không biết qua bao lâu, đến khi trở về, Thủy Lam chỉ còn trơ trọi một đống đổ nát.Y tìm thật lâu trong kiến trúc hoang tàn mới tìm được căn nguyên của Thủy Lam.Ôm lấy quả cầu thủy tinh le lói ánh sáng gần như muốn tắt, dùng ba trăm năm tu vi để thắp sáng nó.Mất hết tu vi, Ngân Khuynh hóa thành nguyên hình, xuôi dòng nước chảy một dường rơi vào lưới của ai đó.Sự việc tiếp theo như đã biết, y ở trong hoàng cung Tây Lĩnh, chậm rãi khôi phục.Sau này y nhớ ra được mọi chuyện mới biết, y đã ở cùng sư phụ lâu tới mức nhân gian đã thay đổi triều đại.Đại Yên khi xưa giờ đã là Bắc Nguyên, nước Nam ngày ấy cũng hóa thành Tây Lĩnh...

「Mộc Tinh và Tiểu Công Chúa: Người nói xem, có đáng hay không?」

***

Ngân Khuynh không nói với Diệp Hồng Thanh về quẻ bói mà y bói ra, bởi vì y biết một khi sự việc đã định sẵn phải xảy ra, thì cho dù thay đổi phương thức kết quả đều không đổi.

Bằng chứng là, ngay cả khi y đã đưa lục lạc cho nàng, vớt được gần nửa linh hồn của Mộc Miên, cuối cùng vẫn là không thay đổi được điều gì.

Sức mạnh của thiên đạo rất mơ hồ, rất nhiều thời điểm bất công đến cùng cực.

Nhân gian không ngừng than thân trách phận, không ngừng kêu trời oán đất.

Họ cho rằng người tốt thì hay gặp họa, người tàn ác lại sống thảnh thơi.

Tự hỏi, vì sao người đó hiền lành tốt bụng thế mà cuộc sống lại chẳng nhân từ với họ?

Vì sao?

Người học Phật pháp, đi theo phương hướng từ bi phổ đạo chúng sinh, giác ngộ được vạn vật lại có nhân quả luân hồi.

Tức là người làm việc tốt ở kiếp này lại gặp nhiều tai ương, vậy là do kiếp trước tạo nghiệp chưa trả nên kiếp này phải chịu.

Mộc Miên chính là như vậy, số mệnh của nàng đến lúc kết thúc, muốn kéo dài sinh mệnh là điều không thể.

Ngân Khuynh đâu thể nói thẳng như thế với nữ tử có bộ dạng như muốn chết ngay lập tức kia, rằng ái nhân của ngươi vô pháp cứu chữa.

Nói ra, từ một người sắp tan thành mây khói sẽ biến thành hai người!

.

Tuy vậy, Diệp Hồng Thanh không từ bỏ ý định.

Hôm ấy, nàng vừa khỏe lên một chút đã vội vàng tìm Ngân Khuynh.

Thấy y, nàng lập tức nói: "Khuynh, hãy giúp ta!"

Ngân Khuynh đang ngủ trưa, hãy còn mơ màng hỏi: "Làm gì?"

"Cứu Miên!"

Ngân Khuynh chớp mắt: "…" Đã nói không có cách nào, còn không bỏ cuộc sao?

Ngân Khuynh xốc lại tinh thần, hỏi: "Thanh, hôm ấy ta nói nhiều như thế, ngươi không hiểu gì sao?"

"Ta biết!" Diệp Hồng Thanh nắm bả vai y, nhìn thẳng vào mắt y bảo: "Nhưng...vẫn còn phương pháp đó, không phải sao?"

"Gì?" Phương pháp đó...!Sao nghe cứ thấy có gì đó không ổn!

Quả nhiên, nữ tử nói: "Nghịch thiên cải mệnh!"

"…" Ngân Khuynh trợn mắt, tưởng mình nghe nhầm rồi, y rùng mình hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

Diệp Hồng Thanh lần nữa lặp lại, câu chữ rõ ràng: "Nghịch thiên cải mệnh!"

...

Nghịch thiên cải mệnh, ý nghĩa như tên.

Là một cấm thuật của đạo gia, dùng phương thức cực đoan nhất để khởi động, tế hồn.

Người bình thường không làm được, nhưng yêu tộc có đạo hạnh cao thì được.

Tế hồn có nhiều dạng, như vị thần nọ tế hồn để mượn sức mạnh của thiên đạo, phong ấn yêu ma quỷ quái.

Đó tuy cũng là dạng nghịch thiên nhưng là đại đạo, dù vị thần nọ hồn phi phách tán, vẫn có thể vãn kiếp đầu thai.

Nhưng tế hồn để cải mệnh, là một giao dịch lét lút qua mắt thiên đạo.

Kẻ tế hồn kết cục chắc chắn là hồn phi phách tán, trong lúc tế hồn lại phải trải qua đau đớn cùng cực.

Hồn tan trong lục đạo luân hồi, không thể ngưng đọng, không có kiếp sau, trở thành cát bụi vô tri...

Yêu tộc từ lúc chiến tranh với nhân tộc, suốt một ngàn năm sinh trưởng không tốt, linh khí không đủ dẫn đến tu luyện khó khăn.

Diệp Hồng Thanh để có đạo hạnh ngày hôm nay, quá trình trải qua hết sức gian khổ.

Nhưng nàng chấp nhận, một mạng đổi một mạng.

Ngân Khuynh thật tâm muốn hỏi, có đáng hay không?

Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, sóng mắt không gợn một tia do dự.

Y chỉ đành thở dài!

Diệp Hồng Thanh dùng cấm thuật tế hồn, mang Mộc Miên từ cõi chết trở về.

Mộc Miên sống lại, mang trong mình yêu đan của Thanh, trở thành bán yêu.

Thủy Lam tươi đẹp vẫn trôi qua những tháng năm bình dị, chúng yêu sống ở nơi đó đều biết bên cạnh cung điện của thái tử có một gốc cây gạo.

Ở trong cây gạo có một cô nương thích biến thành hồn ma, quanh năm suốt tháng ở trong đó ngủ vùi.

Chỉ có thời điểm thái tử muốn nói chuyện, ngồi dưới gốc cây nửa ngày chờ, cô nương ấy mới xuất hiện.

.

Khi Ngân Khuynh đến tuổi trưởng thành, y rời khỏi Thủy Lam xuôi xuống phía nam, tìm đến Địa Vực.

Không có ai biết, ở nơi kết giới bao trùm đáy vực, đi sâu vào lòng núi sẽ nhìn thấy một vùng đất cách biệt hoàn toàn.

Y đến nơi này, là để gặp sư phụ của y, cũng là người cha đỡ đầu của y thủa lọt lòng.

Nếu không muốn nói là tình cờ, nhân duyên trên đời thật kì diệu.

Sư phụ của y thế mà lại chính là đệ tử duy nhất của vị thần tế hồn năm nào.

Sở dĩ lão ở nơi này, chính là để canh giữ kết giới Địa Vực, không ngừng gia cố tránh để kết giới bị phá vỡ.

Ngân Khuynh ở cùng sư phụ học tập không biết qua bao lâu, đến khi trở về, Thủy Lam chỉ còn trơ trọi một đống đổ nát.

Y tìm thật lâu trong kiến trúc hoang tàn mới tìm được căn nguyên của Thủy Lam.

Ôm lấy quả cầu thủy tinh le lói ánh sáng gần như muốn tắt, dùng ba trăm năm tu vi để thắp sáng nó.

Mất hết tu vi, Ngân Khuynh hóa thành nguyên hình, xuôi dòng nước chảy một dường rơi vào lưới của ai đó.

Sự việc tiếp theo như đã biết, y ở trong hoàng cung Tây Lĩnh, chậm rãi khôi phục.

Sau này y nhớ ra được mọi chuyện mới biết, y đã ở cùng sư phụ lâu tới mức nhân gian đã thay đổi triều đại.

Đại Yên khi xưa giờ đã là Bắc Nguyên, nước Nam ngày ấy cũng hóa thành Tây Lĩnh...

Gặp Người Lúc Hoa NởTác giả: Xuân Sương Mộc Hà MộcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng「Thập Nhất Vương đi cứu vợ.」 *** Năm Nguyên Hòa thứ tám, Thập Nhất Vương suất lĩnh ba vạn đại quân đánh xuống phía nam. Vó ngựa đạp không ngừng, càn quét một lượt Tây Lĩnh, giành được thắng lợi. Hoàng đế Tây Lĩnh vì để giữ lấy địa vị, quyết định quy hàng, từ đế vị hạ xuống vương, trở thành chư hầu của Bắc Nguyên. Bấy giờ Tây Lĩnh Vương muốn lấy lòng Thập Nhất Vương, cũng là để dĩ hòa vi quý giữa hai nước. Ông quyết định tặng cho Thập Nhất Vương một báu vật. Hoàng Phủ Thương Dung vốn không quan tâm đ ến tiền tài bảo vật, càng không quan tâm đ ến danh gia vọng tộc. Tuy nhiên, hắn từng nghe Tây Lĩnh có một Quốc Bảo trấn quốc, Tây Lĩnh Vương nghe đến Quốc Bảo không khỏi toát mồ hôi. Nhưng so với Quốc Bảo, ông càng muốn địa vị hơn, vì thế đồng ý. "Vương gia, mời!" Bên dưới mật thất, Tây Lĩnh Vương ấn vào một con mắt trên tường đá, rầm một tiếng cơ quan khởi động tường đá bị đẩy sang một bên. Đoạn ông ta quay đầu, hết sức cung kính làm một tư thế mời ngài đi trước. Hoàng Phủ Thương Dung… 「Mộc Tinh và Tiểu Công Chúa: Người nói xem, có đáng hay không?」***Ngân Khuynh không nói với Diệp Hồng Thanh về quẻ bói mà y bói ra, bởi vì y biết một khi sự việc đã định sẵn phải xảy ra, thì cho dù thay đổi phương thức kết quả đều không đổi.Bằng chứng là, ngay cả khi y đã đưa lục lạc cho nàng, vớt được gần nửa linh hồn của Mộc Miên, cuối cùng vẫn là không thay đổi được điều gì.Sức mạnh của thiên đạo rất mơ hồ, rất nhiều thời điểm bất công đến cùng cực.Nhân gian không ngừng than thân trách phận, không ngừng kêu trời oán đất.Họ cho rằng người tốt thì hay gặp họa, người tàn ác lại sống thảnh thơi.Tự hỏi, vì sao người đó hiền lành tốt bụng thế mà cuộc sống lại chẳng nhân từ với họ?Vì sao?Người học Phật pháp, đi theo phương hướng từ bi phổ đạo chúng sinh, giác ngộ được vạn vật lại có nhân quả luân hồi.Tức là người làm việc tốt ở kiếp này lại gặp nhiều tai ương, vậy là do kiếp trước tạo nghiệp chưa trả nên kiếp này phải chịu.Mộc Miên chính là như vậy, số mệnh của nàng đến lúc kết thúc, muốn kéo dài sinh mệnh là điều không thể.Ngân Khuynh đâu thể nói thẳng như thế với nữ tử có bộ dạng như muốn chết ngay lập tức kia, rằng ái nhân của ngươi vô pháp cứu chữa.Nói ra, từ một người sắp tan thành mây khói sẽ biến thành hai người!.Tuy vậy, Diệp Hồng Thanh không từ bỏ ý định.Hôm ấy, nàng vừa khỏe lên một chút đã vội vàng tìm Ngân Khuynh.Thấy y, nàng lập tức nói: "Khuynh, hãy giúp ta!"Ngân Khuynh đang ngủ trưa, hãy còn mơ màng hỏi: "Làm gì?""Cứu Miên!"Ngân Khuynh chớp mắt: "…" Đã nói không có cách nào, còn không bỏ cuộc sao?Ngân Khuynh xốc lại tinh thần, hỏi: "Thanh, hôm ấy ta nói nhiều như thế, ngươi không hiểu gì sao?""Ta biết!" Diệp Hồng Thanh nắm bả vai y, nhìn thẳng vào mắt y bảo: "Nhưng...vẫn còn phương pháp đó, không phải sao?""Gì?" Phương pháp đó...!Sao nghe cứ thấy có gì đó không ổn!Quả nhiên, nữ tử nói: "Nghịch thiên cải mệnh!""…" Ngân Khuynh trợn mắt, tưởng mình nghe nhầm rồi, y rùng mình hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"Diệp Hồng Thanh lần nữa lặp lại, câu chữ rõ ràng: "Nghịch thiên cải mệnh!"...Nghịch thiên cải mệnh, ý nghĩa như tên.Là một cấm thuật của đạo gia, dùng phương thức cực đoan nhất để khởi động, tế hồn.Người bình thường không làm được, nhưng yêu tộc có đạo hạnh cao thì được.Tế hồn có nhiều dạng, như vị thần nọ tế hồn để mượn sức mạnh của thiên đạo, phong ấn yêu ma quỷ quái.Đó tuy cũng là dạng nghịch thiên nhưng là đại đạo, dù vị thần nọ hồn phi phách tán, vẫn có thể vãn kiếp đầu thai.Nhưng tế hồn để cải mệnh, là một giao dịch lét lút qua mắt thiên đạo.Kẻ tế hồn kết cục chắc chắn là hồn phi phách tán, trong lúc tế hồn lại phải trải qua đau đớn cùng cực.Hồn tan trong lục đạo luân hồi, không thể ngưng đọng, không có kiếp sau, trở thành cát bụi vô tri...Yêu tộc từ lúc chiến tranh với nhân tộc, suốt một ngàn năm sinh trưởng không tốt, linh khí không đủ dẫn đến tu luyện khó khăn.Diệp Hồng Thanh để có đạo hạnh ngày hôm nay, quá trình trải qua hết sức gian khổ.Nhưng nàng chấp nhận, một mạng đổi một mạng.Ngân Khuynh thật tâm muốn hỏi, có đáng hay không?Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, sóng mắt không gợn một tia do dự.Y chỉ đành thở dài!Diệp Hồng Thanh dùng cấm thuật tế hồn, mang Mộc Miên từ cõi chết trở về.Mộc Miên sống lại, mang trong mình yêu đan của Thanh, trở thành bán yêu.Thủy Lam tươi đẹp vẫn trôi qua những tháng năm bình dị, chúng yêu sống ở nơi đó đều biết bên cạnh cung điện của thái tử có một gốc cây gạo.Ở trong cây gạo có một cô nương thích biến thành hồn ma, quanh năm suốt tháng ở trong đó ngủ vùi.Chỉ có thời điểm thái tử muốn nói chuyện, ngồi dưới gốc cây nửa ngày chờ, cô nương ấy mới xuất hiện..Khi Ngân Khuynh đến tuổi trưởng thành, y rời khỏi Thủy Lam xuôi xuống phía nam, tìm đến Địa Vực.Không có ai biết, ở nơi kết giới bao trùm đáy vực, đi sâu vào lòng núi sẽ nhìn thấy một vùng đất cách biệt hoàn toàn.Y đến nơi này, là để gặp sư phụ của y, cũng là người cha đỡ đầu của y thủa lọt lòng.Nếu không muốn nói là tình cờ, nhân duyên trên đời thật kì diệu.Sư phụ của y thế mà lại chính là đệ tử duy nhất của vị thần tế hồn năm nào.Sở dĩ lão ở nơi này, chính là để canh giữ kết giới Địa Vực, không ngừng gia cố tránh để kết giới bị phá vỡ.Ngân Khuynh ở cùng sư phụ học tập không biết qua bao lâu, đến khi trở về, Thủy Lam chỉ còn trơ trọi một đống đổ nát.Y tìm thật lâu trong kiến trúc hoang tàn mới tìm được căn nguyên của Thủy Lam.Ôm lấy quả cầu thủy tinh le lói ánh sáng gần như muốn tắt, dùng ba trăm năm tu vi để thắp sáng nó.Mất hết tu vi, Ngân Khuynh hóa thành nguyên hình, xuôi dòng nước chảy một dường rơi vào lưới của ai đó.Sự việc tiếp theo như đã biết, y ở trong hoàng cung Tây Lĩnh, chậm rãi khôi phục.Sau này y nhớ ra được mọi chuyện mới biết, y đã ở cùng sư phụ lâu tới mức nhân gian đã thay đổi triều đại.Đại Yên khi xưa giờ đã là Bắc Nguyên, nước Nam ngày ấy cũng hóa thành Tây Lĩnh...

Chương 35: 35: Hồi Ức Mộc Tinh Hoàn