Trình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,…
Chương 12
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Đoàn Tử, ngươi phải hăng hái lên.Đoàn Tử nhìn vào gương, tự nói.Thiếu niên trong gương có khuôn mặt hồng hồng, tóc lộn xộn, toàn thân đều bẩn.Có tiếng gõ cửa, giọng Trình Hiến vang lên ngoài cửa: “Không có quần áo vừa đâu, mặc tạm áo ngủ của ta đã.”Cửa giật mở ra, một bộ quần áo theo đó được ném vào.Đoàn Tử cuống quít nhận lấy, ôm chặt cứng trước ngực. Đây là áo ngủ của chủ nhân a, tuy rằng bình thường cọ qua cọ lại trên người chủ nhân, lúc chủ nhân không ở nhà thích nhất biến thành người, trộm áo sơmi của chủ nhân mặc, bởi vì, trên đó có mùi của chủ nhân.Đoàn Tử càng đỏ mặt hơn.Nửa tiếng sau.Trình Hiến nằm trên giường đọc sách, tuy rằng đã tiêu hóa được sự thật Đoàn là yêu miêu, thế nhưng hắn vẫn khó tưởng tượng việc mèo yêu mình nuôi bảy năm lại có ý thức như con người, lại còn biết hết nhất cử nhất động của hắn.Không còn chút riêng tư nào… Trình Hiến nghĩ, chắc hẳn hắn có bao nhiêu cái underwear, màu sắc thế nào, kiểu dáng ra sao Đoàn Tử đều biết hết.Cửa phòng tắm bật mở, Đoàn Tử bọc mình trong mớ áo ngủ của hắn nhảy vào phòng.Tóc vẫn còn ướt, chốc chốc lại có vài giọt lăn xuống, mặt vẫn còn hồng hồng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tươi ngon mọng nước, cặp mắt hổ phách chớp chớp nhìn hắn.Trình Hiến nhìn những giọt nước vung vẩy chảy từ tóc, xuống cổ, tới xương quai xanh của Đoàn Tử, sau đó bỗng nhiên phát hiện chính mình đang suy nghĩ rất là lệch lạc.Đúng lúc Đoàn Tử lại nhẹ giọng gọi: “Chủ nhân?”Xong, lực sát thương quá lớn, đến chết mất thôi.Trình Hiến ậm ừ một tiếng, Đoàn Tử thấy hắn không tức giận, mặt mày rạng rỡ nhào lên giường, muốn lăn lông lốc trên người Trình Hiến, lại phát hiện hiện tại mình không phải dạng mèo, không thể làm gì khác hơn là dụi dụi làm nũng.“Đoàn Tử, ngủ ngoan.” Trình Hiến kiềm chế h* th*n bắt đầu rục rịch, nói lạnh nhạt.“Em muốn ngủ với chủ nhân na.” Thiếu niên dụi mặt trên ngực Trình Hiến xin xỏ.Trình Hiến lúc này nhắm mắt tự nói ba lần với bản thân, rằng, quấy rối nhi đồng là phạm pháp, sau đó bỗng nhiên nghĩ ra, Đoàn Tử đã không còn là nhi đồng từ lâu lâu lâu rồi.
Đoàn Tử, ngươi phải hăng hái lên.
Đoàn Tử nhìn vào gương, tự nói.
Thiếu niên trong gương có khuôn mặt hồng hồng, tóc lộn xộn, toàn thân đều bẩn.
Có tiếng gõ cửa, giọng Trình Hiến vang lên ngoài cửa: “Không có quần áo vừa đâu, mặc tạm áo ngủ của ta đã.”
Cửa giật mở ra, một bộ quần áo theo đó được ném vào.
Đoàn Tử cuống quít nhận lấy, ôm chặt cứng trước ngực. Đây là áo ngủ của chủ nhân a, tuy rằng bình thường cọ qua cọ lại trên người chủ nhân, lúc chủ nhân không ở nhà thích nhất biến thành người, trộm áo sơmi của chủ nhân mặc, bởi vì, trên đó có mùi của chủ nhân.
Đoàn Tử càng đỏ mặt hơn.
Nửa tiếng sau.
Trình Hiến nằm trên giường đọc sách, tuy rằng đã tiêu hóa được sự thật Đoàn là yêu miêu, thế nhưng hắn vẫn khó tưởng tượng việc mèo yêu mình nuôi bảy năm lại có ý thức như con người, lại còn biết hết nhất cử nhất động của hắn.
Không còn chút riêng tư nào… Trình Hiến nghĩ, chắc hẳn hắn có bao nhiêu cái underwear, màu sắc thế nào, kiểu dáng ra sao Đoàn Tử đều biết hết.
Cửa phòng tắm bật mở, Đoàn Tử bọc mình trong mớ áo ngủ của hắn nhảy vào phòng.
Tóc vẫn còn ướt, chốc chốc lại có vài giọt lăn xuống, mặt vẫn còn hồng hồng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tươi ngon mọng nước, cặp mắt hổ phách chớp chớp nhìn hắn.
Trình Hiến nhìn những giọt nước vung vẩy chảy từ tóc, xuống cổ, tới xương quai xanh của Đoàn Tử, sau đó bỗng nhiên phát hiện chính mình đang suy nghĩ rất là lệch lạc.
Đúng lúc Đoàn Tử lại nhẹ giọng gọi: “Chủ nhân?”
Xong, lực sát thương quá lớn, đến chết mất thôi.
Trình Hiến ậm ừ một tiếng, Đoàn Tử thấy hắn không tức giận, mặt mày rạng rỡ nhào lên giường, muốn lăn lông lốc trên người Trình Hiến, lại phát hiện hiện tại mình không phải dạng mèo, không thể làm gì khác hơn là dụi dụi làm nũng.
“Đoàn Tử, ngủ ngoan.” Trình Hiến kiềm chế h* th*n bắt đầu rục rịch, nói lạnh nhạt.
“Em muốn ngủ với chủ nhân na.” Thiếu niên dụi mặt trên ngực Trình Hiến xin xỏ.
Trình Hiến lúc này nhắm mắt tự nói ba lần với bản thân, rằng, quấy rối nhi đồng là phạm pháp, sau đó bỗng nhiên nghĩ ra, Đoàn Tử đã không còn là nhi đồng từ lâu lâu lâu rồi.
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Đoàn Tử, ngươi phải hăng hái lên.Đoàn Tử nhìn vào gương, tự nói.Thiếu niên trong gương có khuôn mặt hồng hồng, tóc lộn xộn, toàn thân đều bẩn.Có tiếng gõ cửa, giọng Trình Hiến vang lên ngoài cửa: “Không có quần áo vừa đâu, mặc tạm áo ngủ của ta đã.”Cửa giật mở ra, một bộ quần áo theo đó được ném vào.Đoàn Tử cuống quít nhận lấy, ôm chặt cứng trước ngực. Đây là áo ngủ của chủ nhân a, tuy rằng bình thường cọ qua cọ lại trên người chủ nhân, lúc chủ nhân không ở nhà thích nhất biến thành người, trộm áo sơmi của chủ nhân mặc, bởi vì, trên đó có mùi của chủ nhân.Đoàn Tử càng đỏ mặt hơn.Nửa tiếng sau.Trình Hiến nằm trên giường đọc sách, tuy rằng đã tiêu hóa được sự thật Đoàn là yêu miêu, thế nhưng hắn vẫn khó tưởng tượng việc mèo yêu mình nuôi bảy năm lại có ý thức như con người, lại còn biết hết nhất cử nhất động của hắn.Không còn chút riêng tư nào… Trình Hiến nghĩ, chắc hẳn hắn có bao nhiêu cái underwear, màu sắc thế nào, kiểu dáng ra sao Đoàn Tử đều biết hết.Cửa phòng tắm bật mở, Đoàn Tử bọc mình trong mớ áo ngủ của hắn nhảy vào phòng.Tóc vẫn còn ướt, chốc chốc lại có vài giọt lăn xuống, mặt vẫn còn hồng hồng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tươi ngon mọng nước, cặp mắt hổ phách chớp chớp nhìn hắn.Trình Hiến nhìn những giọt nước vung vẩy chảy từ tóc, xuống cổ, tới xương quai xanh của Đoàn Tử, sau đó bỗng nhiên phát hiện chính mình đang suy nghĩ rất là lệch lạc.Đúng lúc Đoàn Tử lại nhẹ giọng gọi: “Chủ nhân?”Xong, lực sát thương quá lớn, đến chết mất thôi.Trình Hiến ậm ừ một tiếng, Đoàn Tử thấy hắn không tức giận, mặt mày rạng rỡ nhào lên giường, muốn lăn lông lốc trên người Trình Hiến, lại phát hiện hiện tại mình không phải dạng mèo, không thể làm gì khác hơn là dụi dụi làm nũng.“Đoàn Tử, ngủ ngoan.” Trình Hiến kiềm chế h* th*n bắt đầu rục rịch, nói lạnh nhạt.“Em muốn ngủ với chủ nhân na.” Thiếu niên dụi mặt trên ngực Trình Hiến xin xỏ.Trình Hiến lúc này nhắm mắt tự nói ba lần với bản thân, rằng, quấy rối nhi đồng là phạm pháp, sau đó bỗng nhiên nghĩ ra, Đoàn Tử đã không còn là nhi đồng từ lâu lâu lâu rồi.