Trình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,…
Chương 25
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Đoàn Tử rất ủy khuất, hắn thiên tân vạn khổ mới trốn được nhà tới gặp chủ nhân lại bị tống ra khỏi cửa.Làm sao bây giờ ni, trở lại cũng bị đại ca giáo huấn, bất quá cữ ở lại đây, xem ai phải nhường ai!Đoàn Tử ngồi xổm cạnh cửa, trường hợp này phải làm gì đây…Có cách.Đoàn Tử hít sâu một hơi rồi nhảy dựng lên điên cuồng đập cửa: “Trình Hiến hỗn đản hỗn đản hỗn đản!”Rống một chuỗi hỗn đản xong Đoàn Tử đau cả đầu hoa cả mắt, chống tay vào cửa th* d*c. Cửa nhà đối diện đã hé mở, hàng xóm xung quanh ló đầu ra xem náo nhiệt.“Người ta vì anh mâu thuẫn với người nhà vậy mà anh lại không cần, anh không phải người! Oa, em đi chết đây!” Đoàn Tử oặt ẹo dựa tường rất giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ.Chủ nhân đứng trong cánh cửa mặt nhăn mày nhíu, ai không phải người a, ngươi mới không phải người, cả nhà các ngươi đều không phải người.Bất quá, Đoàn Tử nói thế cũng không sai, mặc dù người khác nghe vào sẽ hiểu lầm ta là tra công bội tình bạc nghĩa tổn thương tình cảm mỹ niên thiếu.Thói đời là thế a.Trình Hiến không thể nhịn được nữa, mở cửa kéo tai họa vào nhà dạy dỗ lại, đuổi hắn đi thế này chẳng khác nào hại chết người khác.“Chủ nhân.” Đoàn Tử trên mặt lộ ra nét cười nhu thuận, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe, làm cho người khác muốn giận mà không được, đành thở dài không nói lời nào.Đoàn Tử thấy sóng gió qua đi, lại bạo gan cọ cọ: “Chủ nhân chúng ta … đi.”Trình Hiến run rẩy, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì a.Vì vậy hai người không ai nhường ai, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Đoàn Tử rất ủy khuất, hắn thiên tân vạn khổ mới trốn được nhà tới gặp chủ nhân lại bị tống ra khỏi cửa.
Làm sao bây giờ ni, trở lại cũng bị đại ca giáo huấn, bất quá cữ ở lại đây, xem ai phải nhường ai!
Đoàn Tử ngồi xổm cạnh cửa, trường hợp này phải làm gì đây…
Có cách.
Đoàn Tử hít sâu một hơi rồi nhảy dựng lên điên cuồng đập cửa: “Trình Hiến hỗn đản hỗn đản hỗn đản!”
Rống một chuỗi hỗn đản xong Đoàn Tử đau cả đầu hoa cả mắt, chống tay vào cửa th* d*c. Cửa nhà đối diện đã hé mở, hàng xóm xung quanh ló đầu ra xem náo nhiệt.
“Người ta vì anh mâu thuẫn với người nhà vậy mà anh lại không cần, anh không phải người! Oa, em đi chết đây!” Đoàn Tử oặt ẹo dựa tường rất giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ.
Chủ nhân đứng trong cánh cửa mặt nhăn mày nhíu, ai không phải người a, ngươi mới không phải người, cả nhà các ngươi đều không phải người.
Bất quá, Đoàn Tử nói thế cũng không sai, mặc dù người khác nghe vào sẽ hiểu lầm ta là tra công bội tình bạc nghĩa tổn thương tình cảm mỹ niên thiếu.
Thói đời là thế a.
Trình Hiến không thể nhịn được nữa, mở cửa kéo tai họa vào nhà dạy dỗ lại, đuổi hắn đi thế này chẳng khác nào hại chết người khác.
“Chủ nhân.” Đoàn Tử trên mặt lộ ra nét cười nhu thuận, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe, làm cho người khác muốn giận mà không được, đành thở dài không nói lời nào.
Đoàn Tử thấy sóng gió qua đi, lại bạo gan cọ cọ: “Chủ nhân chúng ta … đi.”
Trình Hiến run rẩy, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì a.
Vì vậy hai người không ai nhường ai, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Đoàn Tử rất ủy khuất, hắn thiên tân vạn khổ mới trốn được nhà tới gặp chủ nhân lại bị tống ra khỏi cửa.Làm sao bây giờ ni, trở lại cũng bị đại ca giáo huấn, bất quá cữ ở lại đây, xem ai phải nhường ai!Đoàn Tử ngồi xổm cạnh cửa, trường hợp này phải làm gì đây…Có cách.Đoàn Tử hít sâu một hơi rồi nhảy dựng lên điên cuồng đập cửa: “Trình Hiến hỗn đản hỗn đản hỗn đản!”Rống một chuỗi hỗn đản xong Đoàn Tử đau cả đầu hoa cả mắt, chống tay vào cửa th* d*c. Cửa nhà đối diện đã hé mở, hàng xóm xung quanh ló đầu ra xem náo nhiệt.“Người ta vì anh mâu thuẫn với người nhà vậy mà anh lại không cần, anh không phải người! Oa, em đi chết đây!” Đoàn Tử oặt ẹo dựa tường rất giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ.Chủ nhân đứng trong cánh cửa mặt nhăn mày nhíu, ai không phải người a, ngươi mới không phải người, cả nhà các ngươi đều không phải người.Bất quá, Đoàn Tử nói thế cũng không sai, mặc dù người khác nghe vào sẽ hiểu lầm ta là tra công bội tình bạc nghĩa tổn thương tình cảm mỹ niên thiếu.Thói đời là thế a.Trình Hiến không thể nhịn được nữa, mở cửa kéo tai họa vào nhà dạy dỗ lại, đuổi hắn đi thế này chẳng khác nào hại chết người khác.“Chủ nhân.” Đoàn Tử trên mặt lộ ra nét cười nhu thuận, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe, làm cho người khác muốn giận mà không được, đành thở dài không nói lời nào.Đoàn Tử thấy sóng gió qua đi, lại bạo gan cọ cọ: “Chủ nhân chúng ta … đi.”Trình Hiến run rẩy, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì a.Vì vậy hai người không ai nhường ai, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.