Trình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,…

Chương 42

Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… “Chủ nhân, đuổi Cáp Bì đi đi mà.” Đoàn Tử một tay ôm ngực một tay vịn tường, yếu đuối cầu xin.Mỹ niên thiếu, mày liễu cau lại, mặt hoa khổ sở, hơi thở hỗn loạn tràn mùi đàn hương, chỉ thiếu nước bật khóc, thế mà chủ nhân làm ngơ tất cả ngồi xổm vuốt vuốt cái lỗ tai của Cáp Bì, Cáp Bì vui vẻ cuồng l**m lên mặt chủ nhân, một người một cẩu thân mật quá sức chịu đựng.Đoàn Tử …. (ba chấm) thất bại, lập tức thay đổi chiến thuật, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Cáp Bì căm giận nói: “Có nó thì không có em, có em thì không có nó!”Chủ nhân bất đắc dĩ cào cào lông Đoàn Tử, lo lắng: “Thân là chính thất mà không biết khoan dung.”“Anh nạp cẩu ngốc làm thiếp đừng hòng bắt em thuận ý làm tỷ tỷ!” Đoàn Tử bi phẫn nói.“Tỷ tỷ?”Đoàn Tử lỡ lời, hừ một tiếng: “Trên TV không phải thiếp nhỏ đều gọi bà cả là tỷ tỷ sao? Được rồi, con dế cũng không được, không được là không được!”Thấy Đoàn Tử ăn dấm chua, chủ nhân vui vẻ, ôm lấy Đoàn Tử hung hăng hôn một trận, Đoàn Tử thở hồng hộc cho hắn một quyền: “Mau rửa mặt, em không muốn phải hôn gián tiếp với chó điên này đâu, bửn muốn chít.”Chủ nhân nhận lệnh, đi rửa mặt. Đoàn Tử oán hận trừng mắt với Cáp Bì, nghĩ thầm kiểu gì cũng phải tống cổ thằng này khỏi nhà, cho dù hắn mang thai đứa nhỏ cũng thế! ( ghen quá hóa rồ a )Đoàn Tử, ngươi đúng là đố phụ.Cáp Bì vô tội nhấp nháy đôi mắt ngập nước, thực sự là ngây thơ khả ái thuần khiết rực rỡ na…Chủ nhân đang chỉnh lý văn kiện, Đoàn Tử loảng xoảng đẩy cửa ra, chạy ào vào khóc lớn: “Anh xem, anh xem, Cáp Bì cắn em, nó cắn em nè!” Nói xong nhanh nhẹn vén tay áo lên để lộ mấy cái dấu răng, “Nhất định là nó muốn cắn đứt móng vuốt của em!”Chủ nhân nhìn vài dấu răng nhợt nhạt trên cánh tay trắng nộn của Đoàn Tử: “Nhìn là biết ngươi tự căn rồi.”Đoàn Tử mở lớn mắt ngạc nhiên nói: “Sao anh biết?” Nói xong lập tức che cái miệng láu táu, oán hận trừng mắt liếc chủ nhân rồi thở phì phì đẩy cửa, đi thẳng.Chủ nhân nghĩ thầm Đoàn Tử mà giận thật thì nguy, liền đi theo, lặng lẽ theo đuôi hắn tới phòng khách, lại thấy Đoàn Tử đang lo sợ bất an ngồi cách Cáp Bì ba bước, nói với sang: “Ngươi, ngươi cắn ta, mau tới cắn ta, nhưng đừng quá nặng a.” nói chưa hết câu thì đã lui được thêm một đoạn, xem ra là thực sự sợ bị Cáp Bì cắn chết.Cáp Bì không phụ sự mong đợi của mọi người, ngốc cho đến giây phút cuối cùng, phi thân lấy thịt đè người áp chế Đoàn Tử, cuồng l**m một trận trên mặt hắn, Đoàn Tử oa oa khóc lớn, lần thứ hai biến thành mèo chạy trối chết.Chủ nhân ôm tường mà cười, Đoàn Tử đứng trong nhà vệ sinh ôm một cục hận: hỗn đản a, ai giúp ta đánh đuổi con chó chết tiệt này đi nhanh cái!Đấu với Cáp Bì.

“Chủ nhân, đuổi Cáp Bì đi đi mà.” Đoàn Tử một tay ôm ngực một tay vịn tường, yếu đuối cầu xin.

Mỹ niên thiếu, mày liễu cau lại, mặt hoa khổ sở, hơi thở hỗn loạn tràn mùi đàn hương, chỉ thiếu nước bật khóc, thế mà chủ nhân làm ngơ tất cả ngồi xổm vuốt vuốt cái lỗ tai của Cáp Bì, Cáp Bì vui vẻ cuồng l**m lên mặt chủ nhân, một người một cẩu thân mật quá sức chịu đựng.

Đoàn Tử …. (ba chấm) thất bại, lập tức thay đổi chiến thuật, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Cáp Bì căm giận nói: “Có nó thì không có em, có em thì không có nó!”

Chủ nhân bất đắc dĩ cào cào lông Đoàn Tử, lo lắng: “Thân là chính thất mà không biết khoan dung.”

“Anh nạp cẩu ngốc làm thiếp đừng hòng bắt em thuận ý làm tỷ tỷ!” Đoàn Tử bi phẫn nói.

“Tỷ tỷ?”

Đoàn Tử lỡ lời, hừ một tiếng: “Trên TV không phải thiếp nhỏ đều gọi bà cả là tỷ tỷ sao? Được rồi, con dế cũng không được, không được là không được!”

Thấy Đoàn Tử ăn dấm chua, chủ nhân vui vẻ, ôm lấy Đoàn Tử hung hăng hôn một trận, Đoàn Tử thở hồng hộc cho hắn một quyền: “Mau rửa mặt, em không muốn phải hôn gián tiếp với chó điên này đâu, bửn muốn chít.”

Chủ nhân nhận lệnh, đi rửa mặt. Đoàn Tử oán hận trừng mắt với Cáp Bì, nghĩ thầm kiểu gì cũng phải tống cổ thằng này khỏi nhà, cho dù hắn mang thai đứa nhỏ cũng thế! ( ghen quá hóa rồ a )

Đoàn Tử, ngươi đúng là đố phụ.

Cáp Bì vô tội nhấp nháy đôi mắt ngập nước, thực sự là ngây thơ khả ái thuần khiết rực rỡ na…

Chủ nhân đang chỉnh lý văn kiện, Đoàn Tử loảng xoảng đẩy cửa ra, chạy ào vào khóc lớn: “Anh xem, anh xem, Cáp Bì cắn em, nó cắn em nè!” Nói xong nhanh nhẹn vén tay áo lên để lộ mấy cái dấu răng, “Nhất định là nó muốn cắn đứt móng vuốt của em!”

Chủ nhân nhìn vài dấu răng nhợt nhạt trên cánh tay trắng nộn của Đoàn Tử: “Nhìn là biết ngươi tự căn rồi.”

Đoàn Tử mở lớn mắt ngạc nhiên nói: “Sao anh biết?” Nói xong lập tức che cái miệng láu táu, oán hận trừng mắt liếc chủ nhân rồi thở phì phì đẩy cửa, đi thẳng.

Chủ nhân nghĩ thầm Đoàn Tử mà giận thật thì nguy, liền đi theo, lặng lẽ theo đuôi hắn tới phòng khách, lại thấy Đoàn Tử đang lo sợ bất an ngồi cách Cáp Bì ba bước, nói với sang: “Ngươi, ngươi cắn ta, mau tới cắn ta, nhưng đừng quá nặng a.” nói chưa hết câu thì đã lui được thêm một đoạn, xem ra là thực sự sợ bị Cáp Bì cắn chết.

Cáp Bì không phụ sự mong đợi của mọi người, ngốc cho đến giây phút cuối cùng, phi thân lấy thịt đè người áp chế Đoàn Tử, cuồng l**m một trận trên mặt hắn, Đoàn Tử oa oa khóc lớn, lần thứ hai biến thành mèo chạy trối chết.

Chủ nhân ôm tường mà cười, Đoàn Tử đứng trong nhà vệ sinh ôm một cục hận: hỗn đản a, ai giúp ta đánh đuổi con chó chết tiệt này đi nhanh cái!

Đấu với Cáp Bì.

Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… “Chủ nhân, đuổi Cáp Bì đi đi mà.” Đoàn Tử một tay ôm ngực một tay vịn tường, yếu đuối cầu xin.Mỹ niên thiếu, mày liễu cau lại, mặt hoa khổ sở, hơi thở hỗn loạn tràn mùi đàn hương, chỉ thiếu nước bật khóc, thế mà chủ nhân làm ngơ tất cả ngồi xổm vuốt vuốt cái lỗ tai của Cáp Bì, Cáp Bì vui vẻ cuồng l**m lên mặt chủ nhân, một người một cẩu thân mật quá sức chịu đựng.Đoàn Tử …. (ba chấm) thất bại, lập tức thay đổi chiến thuật, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Cáp Bì căm giận nói: “Có nó thì không có em, có em thì không có nó!”Chủ nhân bất đắc dĩ cào cào lông Đoàn Tử, lo lắng: “Thân là chính thất mà không biết khoan dung.”“Anh nạp cẩu ngốc làm thiếp đừng hòng bắt em thuận ý làm tỷ tỷ!” Đoàn Tử bi phẫn nói.“Tỷ tỷ?”Đoàn Tử lỡ lời, hừ một tiếng: “Trên TV không phải thiếp nhỏ đều gọi bà cả là tỷ tỷ sao? Được rồi, con dế cũng không được, không được là không được!”Thấy Đoàn Tử ăn dấm chua, chủ nhân vui vẻ, ôm lấy Đoàn Tử hung hăng hôn một trận, Đoàn Tử thở hồng hộc cho hắn một quyền: “Mau rửa mặt, em không muốn phải hôn gián tiếp với chó điên này đâu, bửn muốn chít.”Chủ nhân nhận lệnh, đi rửa mặt. Đoàn Tử oán hận trừng mắt với Cáp Bì, nghĩ thầm kiểu gì cũng phải tống cổ thằng này khỏi nhà, cho dù hắn mang thai đứa nhỏ cũng thế! ( ghen quá hóa rồ a )Đoàn Tử, ngươi đúng là đố phụ.Cáp Bì vô tội nhấp nháy đôi mắt ngập nước, thực sự là ngây thơ khả ái thuần khiết rực rỡ na…Chủ nhân đang chỉnh lý văn kiện, Đoàn Tử loảng xoảng đẩy cửa ra, chạy ào vào khóc lớn: “Anh xem, anh xem, Cáp Bì cắn em, nó cắn em nè!” Nói xong nhanh nhẹn vén tay áo lên để lộ mấy cái dấu răng, “Nhất định là nó muốn cắn đứt móng vuốt của em!”Chủ nhân nhìn vài dấu răng nhợt nhạt trên cánh tay trắng nộn của Đoàn Tử: “Nhìn là biết ngươi tự căn rồi.”Đoàn Tử mở lớn mắt ngạc nhiên nói: “Sao anh biết?” Nói xong lập tức che cái miệng láu táu, oán hận trừng mắt liếc chủ nhân rồi thở phì phì đẩy cửa, đi thẳng.Chủ nhân nghĩ thầm Đoàn Tử mà giận thật thì nguy, liền đi theo, lặng lẽ theo đuôi hắn tới phòng khách, lại thấy Đoàn Tử đang lo sợ bất an ngồi cách Cáp Bì ba bước, nói với sang: “Ngươi, ngươi cắn ta, mau tới cắn ta, nhưng đừng quá nặng a.” nói chưa hết câu thì đã lui được thêm một đoạn, xem ra là thực sự sợ bị Cáp Bì cắn chết.Cáp Bì không phụ sự mong đợi của mọi người, ngốc cho đến giây phút cuối cùng, phi thân lấy thịt đè người áp chế Đoàn Tử, cuồng l**m một trận trên mặt hắn, Đoàn Tử oa oa khóc lớn, lần thứ hai biến thành mèo chạy trối chết.Chủ nhân ôm tường mà cười, Đoàn Tử đứng trong nhà vệ sinh ôm một cục hận: hỗn đản a, ai giúp ta đánh đuổi con chó chết tiệt này đi nhanh cái!Đấu với Cáp Bì.

Chương 42