Trình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,…
Chương 45
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Cáp Bì đấu không lại một kẻ đã thành tinh như Đoàn Tử, Đoàn Tử “nhận sủng giết người”, lập kế đuổi tân hoan khỏi nhà, cả ngày mừng rỡ, cười khúc khích không ngớt, dùng tình yêu dào dạt để báo đáp chủ nhân.Thấy Đoàn Tử vẻ mặt hả hê cộng thêm việc hắn thường xuyên quấn lấy chân mình khiến chủ nhân chịu không nổi, áp dụng phương pháp giáo dục trên giường. Đoàn Tử là yêu, vốn không biết thế nào là xấu hổ, công phu dụ dỗ nhất định là hạng nhất. Chủ nhân lại tuổi trẻ tài cao, đúng là nhân sinh hạnh phúc, không X lúc này chẳng lẽ lại chờ đến lúc khọm già mà tiếc nuối hay sao?Khụ, đây là điều ngọt ngào trong sự phiền não a.Đoàn Tử là trạch miêu, đã có trạch nam, trạch nữ, tự nhiên cũng có loại sinh vật tên là trạch miêu, thân là trạch miêu đại môn không ra nửa bước, thỉnh thoảng Đoàn Tử cũng có ý muốn ăn sữa chua, ba lúc này Đoàn Tử cũng phải đấu tranh giữa sự thèm muốn là tính chây lười, thỉnh thoảng thèm muốn áp đảo chây lười, thỉnh thoảng chây lười lại áp đảo thèm muốn, cho nên thèm muốn và chây lười có thể xem là hỗ công a.Ngày hôm nay thèm muốn dẹp xong chây lười, Đoàn Tử tìm quần jean mặc vào, vơ luôn cái áo sơmi của chủ nhân chuẩn bị ra ngoài mua sữa chua. Trước khi đi còn đứng trước gương soi qua soi lại, thầm nghĩ quần áo chôm của chủ nhân mặc vào không hợp tí nào, Đoàn Tử không vui, không được, sao hắn lại không có quần áo ni? Kim ốc tàng kiều thì đúng rồi, nhưng cũng không thể không cho “Kiều” quần áo để mặc a.Bất mãn lại bất mãn, hắn cũng không có cách nào để hô biến ra quần áo, chỉ có thể xắn ống quần và tay áo lên, uỳnh oàng ra ngoài —— mua sữa chua.Siêu thị gần nhất cũng phải ra tiểu khu mới có, Đoàn Tử từng có kinh nghiệm đi bụi, cho nên cũng khá là rành về đám mèo hoang khu này, hắn biết siêu thị là địa bàn làm ăn của một con mèo hoang rất hung dữ, Đoàn Tử chính là bị con mèo này khi dễ đến nỗi uất ức chạy về nhà.Cẩn thận nhìn quanh, rất sợ gặp phải con mèo vằn đó, Đoàn Tử khẩn trương chạy vào khu đồ ướp lạnh, nhặt đầy một sọt sữa.Nhìn con số trên hóa đơn, Đoàn Tử sờ sờ túi tiền, móc ra đến đồng xu cuối cùng, vẻ mặt cầu xin oán niệm nói: “Thiếu tiền rồi…”“Lấy bớt đồ ra là được rồi.” Thu ngân viên rất ôn nhu với Đoàn Tử.Đoàn Tử vẻ mặt đau khổ, bắt đầu quấn quýt suy nghĩ phải trả lại thứ gì.“Ta giúp ngươi thanh toán đi.” Người xếp hàng phía sau Đoàn Tử nói.“Người tốt.” Đoàn Tử mắt sáng như sao.Nam nhân đeo kính đen cười đến thập phần ôn nhu.
Cáp Bì đấu không lại một kẻ đã thành tinh như Đoàn Tử, Đoàn Tử “nhận sủng giết người”, lập kế đuổi tân hoan khỏi nhà, cả ngày mừng rỡ, cười khúc khích không ngớt, dùng tình yêu dào dạt để báo đáp chủ nhân.
Thấy Đoàn Tử vẻ mặt hả hê cộng thêm việc hắn thường xuyên quấn lấy chân mình khiến chủ nhân chịu không nổi, áp dụng phương pháp giáo dục trên giường. Đoàn Tử là yêu, vốn không biết thế nào là xấu hổ, công phu dụ dỗ nhất định là hạng nhất. Chủ nhân lại tuổi trẻ tài cao, đúng là nhân sinh hạnh phúc, không X lúc này chẳng lẽ lại chờ đến lúc khọm già mà tiếc nuối hay sao?
Khụ, đây là điều ngọt ngào trong sự phiền não a.
Đoàn Tử là trạch miêu, đã có trạch nam, trạch nữ, tự nhiên cũng có loại sinh vật tên là trạch miêu, thân là trạch miêu đại môn không ra nửa bước, thỉnh thoảng Đoàn Tử cũng có ý muốn ăn sữa chua, ba lúc này Đoàn Tử cũng phải đấu tranh giữa sự thèm muốn là tính chây lười, thỉnh thoảng thèm muốn áp đảo chây lười, thỉnh thoảng chây lười lại áp đảo thèm muốn, cho nên thèm muốn và chây lười có thể xem là hỗ công a.
Ngày hôm nay thèm muốn dẹp xong chây lười, Đoàn Tử tìm quần jean mặc vào, vơ luôn cái áo sơmi của chủ nhân chuẩn bị ra ngoài mua sữa chua. Trước khi đi còn đứng trước gương soi qua soi lại, thầm nghĩ quần áo chôm của chủ nhân mặc vào không hợp tí nào, Đoàn Tử không vui, không được, sao hắn lại không có quần áo ni? Kim ốc tàng kiều thì đúng rồi, nhưng cũng không thể không cho “Kiều” quần áo để mặc a.
Bất mãn lại bất mãn, hắn cũng không có cách nào để hô biến ra quần áo, chỉ có thể xắn ống quần và tay áo lên, uỳnh oàng ra ngoài —— mua sữa chua.
Siêu thị gần nhất cũng phải ra tiểu khu mới có, Đoàn Tử từng có kinh nghiệm đi bụi, cho nên cũng khá là rành về đám mèo hoang khu này, hắn biết siêu thị là địa bàn làm ăn của một con mèo hoang rất hung dữ, Đoàn Tử chính là bị con mèo này khi dễ đến nỗi uất ức chạy về nhà.
Cẩn thận nhìn quanh, rất sợ gặp phải con mèo vằn đó, Đoàn Tử khẩn trương chạy vào khu đồ ướp lạnh, nhặt đầy một sọt sữa.
Nhìn con số trên hóa đơn, Đoàn Tử sờ sờ túi tiền, móc ra đến đồng xu cuối cùng, vẻ mặt cầu xin oán niệm nói: “Thiếu tiền rồi…”
“Lấy bớt đồ ra là được rồi.” Thu ngân viên rất ôn nhu với Đoàn Tử.
Đoàn Tử vẻ mặt đau khổ, bắt đầu quấn quýt suy nghĩ phải trả lại thứ gì.
“Ta giúp ngươi thanh toán đi.” Người xếp hàng phía sau Đoàn Tử nói.
“Người tốt.” Đoàn Tử mắt sáng như sao.
Nam nhân đeo kính đen cười đến thập phần ôn nhu.
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Cáp Bì đấu không lại một kẻ đã thành tinh như Đoàn Tử, Đoàn Tử “nhận sủng giết người”, lập kế đuổi tân hoan khỏi nhà, cả ngày mừng rỡ, cười khúc khích không ngớt, dùng tình yêu dào dạt để báo đáp chủ nhân.Thấy Đoàn Tử vẻ mặt hả hê cộng thêm việc hắn thường xuyên quấn lấy chân mình khiến chủ nhân chịu không nổi, áp dụng phương pháp giáo dục trên giường. Đoàn Tử là yêu, vốn không biết thế nào là xấu hổ, công phu dụ dỗ nhất định là hạng nhất. Chủ nhân lại tuổi trẻ tài cao, đúng là nhân sinh hạnh phúc, không X lúc này chẳng lẽ lại chờ đến lúc khọm già mà tiếc nuối hay sao?Khụ, đây là điều ngọt ngào trong sự phiền não a.Đoàn Tử là trạch miêu, đã có trạch nam, trạch nữ, tự nhiên cũng có loại sinh vật tên là trạch miêu, thân là trạch miêu đại môn không ra nửa bước, thỉnh thoảng Đoàn Tử cũng có ý muốn ăn sữa chua, ba lúc này Đoàn Tử cũng phải đấu tranh giữa sự thèm muốn là tính chây lười, thỉnh thoảng thèm muốn áp đảo chây lười, thỉnh thoảng chây lười lại áp đảo thèm muốn, cho nên thèm muốn và chây lười có thể xem là hỗ công a.Ngày hôm nay thèm muốn dẹp xong chây lười, Đoàn Tử tìm quần jean mặc vào, vơ luôn cái áo sơmi của chủ nhân chuẩn bị ra ngoài mua sữa chua. Trước khi đi còn đứng trước gương soi qua soi lại, thầm nghĩ quần áo chôm của chủ nhân mặc vào không hợp tí nào, Đoàn Tử không vui, không được, sao hắn lại không có quần áo ni? Kim ốc tàng kiều thì đúng rồi, nhưng cũng không thể không cho “Kiều” quần áo để mặc a.Bất mãn lại bất mãn, hắn cũng không có cách nào để hô biến ra quần áo, chỉ có thể xắn ống quần và tay áo lên, uỳnh oàng ra ngoài —— mua sữa chua.Siêu thị gần nhất cũng phải ra tiểu khu mới có, Đoàn Tử từng có kinh nghiệm đi bụi, cho nên cũng khá là rành về đám mèo hoang khu này, hắn biết siêu thị là địa bàn làm ăn của một con mèo hoang rất hung dữ, Đoàn Tử chính là bị con mèo này khi dễ đến nỗi uất ức chạy về nhà.Cẩn thận nhìn quanh, rất sợ gặp phải con mèo vằn đó, Đoàn Tử khẩn trương chạy vào khu đồ ướp lạnh, nhặt đầy một sọt sữa.Nhìn con số trên hóa đơn, Đoàn Tử sờ sờ túi tiền, móc ra đến đồng xu cuối cùng, vẻ mặt cầu xin oán niệm nói: “Thiếu tiền rồi…”“Lấy bớt đồ ra là được rồi.” Thu ngân viên rất ôn nhu với Đoàn Tử.Đoàn Tử vẻ mặt đau khổ, bắt đầu quấn quýt suy nghĩ phải trả lại thứ gì.“Ta giúp ngươi thanh toán đi.” Người xếp hàng phía sau Đoàn Tử nói.“Người tốt.” Đoàn Tử mắt sáng như sao.Nam nhân đeo kính đen cười đến thập phần ôn nhu.