Trình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,…
Chương 54
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Bạch Phồn đóng cửa trong phòng nửa ngày, Đoàn Tử lo lắng cho ca ca, chạy tới yêu cầu chủ nhân làm đồ ăn, chủ nhân bị hành vi nhõng nhẽo của Đoàn Tử lăn qua lăn lại, hết cách, lần thứ hai xuống bếp nấu bữa khuya.Đoàn Tử bưng một mâm bánh chẻo tới gõ cửa, không có động tĩnh. Vì vậy, đánh bạo tự mở cửa, Bạch Phồn đang đứng trước cửa sổ, biết có người vào cũng không quay đầu lại.“Ca ca?” Đoàn Tử nhỏ giọng gọi.Bạch Phồn quay đầu lại nhìn hắn một chút, vươn tay: “Đưa cho ta.”Đoàn Tử ngoan ngoãn đưa bánh chẻo lên, đứng một bên liếc Bạch Phồn ăn.“Ca ca, ngươi dự định…” Đoàn Tử khe khẽ hỏi.Bạch Phồn không trả lời hắn, khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc, âm u đến dọa người.“A Giản, ngươi thích cuộc sống hiện tai không?” Bạch Phồn bỗng nhiên hỏi.Đoàn Tử gật đầu.Bạch Phồn sờ sờ đầu hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: ” Cái tên Đoàn Tử, cũng không sai.”Mắt Đoàn Tử sáng rực lên.“Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Bạch Phồn nói.Đoàn Tử chưng hửng, Bạch Phồn một khi khôi phục trí nhớ liền không còn đáng yêu nữa, hắn muốn một ca ca mắt đỏ mũi sụt sịt cùng hắn ngồi xem phim buồn 囧 cơ.Đoàn Tử ủ rũ ra ngoài, chạy vào phòng chủ nhân, nhảy lên đùi chủ nhân ngồi, chủ nhân đang ngồi đọc sách trong phòng bị Đoàn Tử giận dỗi không biết làm sao, đành hỏi: “Làm sao vậy?”Đoàn Tử l**m mép: “Không biết.”Chủ nhân dở khóc dở cười.Làm chủ nhân thật ra cũng rất là khổ sở, không những phải chiếu cố cơm ăn nước uống hàng ngày cho mèo yêu, còn phải chiếu cố tới tinh thần thể trạng của em ấy, phải luôn đảm bảo em ấy được vui vẻ khoái trá, lúc rảnh rỗi phải cùng chơi đùa, không rảnh cũng phải bớt thời giờ để chơi đùa, mèo yêu có thể cáu kỉnh, chủ nhân nhất định không được cáu kỉnh, chủ nhân phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em mèo lại chẳng hề phải quan tâm đến cái nghĩa vụ này…Nói theo kiểu này, thì nuôi mèo là một cuộc làm ăn thua lỗ a.Thế nhưng, Trình Hiến lại nghĩ chính chính rất may mắn, bởi vì mèo hắn nuôi đang bắt đầu học làm một số việc nhà, đồng thời rất tích cực muốn ra ngoài tự kiếm tiền, đáng tiếc, mèo ngoan không có bằng cấp thì chẳng làm được gì trong cái xã hội này cả.Đoàn Tử dụi dụi trong lòng chủ nhân, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, cùng nhau đọc sách, thế nhưng, mới nhìn được vài giây, đã bị mớ chữ loằng ngoằng trên quyển sách luật thôi miên, rất nhanh, liền ngủ.Nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn con người, ôm vào lòng có cảm giác như đang ôm cái lò sưởi, Đoàn Tử ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng dùng đầu cọ vài cọ vào hõm cổ của chủ nhân.
Bạch Phồn đóng cửa trong phòng nửa ngày, Đoàn Tử lo lắng cho ca ca, chạy tới yêu cầu chủ nhân làm đồ ăn, chủ nhân bị hành vi nhõng nhẽo của Đoàn Tử lăn qua lăn lại, hết cách, lần thứ hai xuống bếp nấu bữa khuya.
Đoàn Tử bưng một mâm bánh chẻo tới gõ cửa, không có động tĩnh. Vì vậy, đánh bạo tự mở cửa, Bạch Phồn đang đứng trước cửa sổ, biết có người vào cũng không quay đầu lại.
“Ca ca?” Đoàn Tử nhỏ giọng gọi.
Bạch Phồn quay đầu lại nhìn hắn một chút, vươn tay: “Đưa cho ta.”
Đoàn Tử ngoan ngoãn đưa bánh chẻo lên, đứng một bên liếc Bạch Phồn ăn.
“Ca ca, ngươi dự định…” Đoàn Tử khe khẽ hỏi.
Bạch Phồn không trả lời hắn, khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc, âm u đến dọa người.
“A Giản, ngươi thích cuộc sống hiện tai không?” Bạch Phồn bỗng nhiên hỏi.
Đoàn Tử gật đầu.
Bạch Phồn sờ sờ đầu hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: ” Cái tên Đoàn Tử, cũng không sai.”
Mắt Đoàn Tử sáng rực lên.
“Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Bạch Phồn nói.
Đoàn Tử chưng hửng, Bạch Phồn một khi khôi phục trí nhớ liền không còn đáng yêu nữa, hắn muốn một ca ca mắt đỏ mũi sụt sịt cùng hắn ngồi xem phim buồn 囧 cơ.
Đoàn Tử ủ rũ ra ngoài, chạy vào phòng chủ nhân, nhảy lên đùi chủ nhân ngồi, chủ nhân đang ngồi đọc sách trong phòng bị Đoàn Tử giận dỗi không biết làm sao, đành hỏi: “Làm sao vậy?”
Đoàn Tử l**m mép: “Không biết.”
Chủ nhân dở khóc dở cười.
Làm chủ nhân thật ra cũng rất là khổ sở, không những phải chiếu cố cơm ăn nước uống hàng ngày cho mèo yêu, còn phải chiếu cố tới tinh thần thể trạng của em ấy, phải luôn đảm bảo em ấy được vui vẻ khoái trá, lúc rảnh rỗi phải cùng chơi đùa, không rảnh cũng phải bớt thời giờ để chơi đùa, mèo yêu có thể cáu kỉnh, chủ nhân nhất định không được cáu kỉnh, chủ nhân phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em mèo lại chẳng hề phải quan tâm đến cái nghĩa vụ này…
Nói theo kiểu này, thì nuôi mèo là một cuộc làm ăn thua lỗ a.
Thế nhưng, Trình Hiến lại nghĩ chính chính rất may mắn, bởi vì mèo hắn nuôi đang bắt đầu học làm một số việc nhà, đồng thời rất tích cực muốn ra ngoài tự kiếm tiền, đáng tiếc, mèo ngoan không có bằng cấp thì chẳng làm được gì trong cái xã hội này cả.
Đoàn Tử dụi dụi trong lòng chủ nhân, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, cùng nhau đọc sách, thế nhưng, mới nhìn được vài giây, đã bị mớ chữ loằng ngoằng trên quyển sách luật thôi miên, rất nhanh, liền ngủ.
Nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn con người, ôm vào lòng có cảm giác như đang ôm cái lò sưởi, Đoàn Tử ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng dùng đầu cọ vài cọ vào hõm cổ của chủ nhân.
Mèo Tinh Nhà TaTác giả: Bạc Một Bạch LuânTruyện Đam MỹTrình Hiến là luật sư. Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn. Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp… Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái. Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến. Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới,… Bạch Phồn đóng cửa trong phòng nửa ngày, Đoàn Tử lo lắng cho ca ca, chạy tới yêu cầu chủ nhân làm đồ ăn, chủ nhân bị hành vi nhõng nhẽo của Đoàn Tử lăn qua lăn lại, hết cách, lần thứ hai xuống bếp nấu bữa khuya.Đoàn Tử bưng một mâm bánh chẻo tới gõ cửa, không có động tĩnh. Vì vậy, đánh bạo tự mở cửa, Bạch Phồn đang đứng trước cửa sổ, biết có người vào cũng không quay đầu lại.“Ca ca?” Đoàn Tử nhỏ giọng gọi.Bạch Phồn quay đầu lại nhìn hắn một chút, vươn tay: “Đưa cho ta.”Đoàn Tử ngoan ngoãn đưa bánh chẻo lên, đứng một bên liếc Bạch Phồn ăn.“Ca ca, ngươi dự định…” Đoàn Tử khe khẽ hỏi.Bạch Phồn không trả lời hắn, khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc, âm u đến dọa người.“A Giản, ngươi thích cuộc sống hiện tai không?” Bạch Phồn bỗng nhiên hỏi.Đoàn Tử gật đầu.Bạch Phồn sờ sờ đầu hắn, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: ” Cái tên Đoàn Tử, cũng không sai.”Mắt Đoàn Tử sáng rực lên.“Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.” Bạch Phồn nói.Đoàn Tử chưng hửng, Bạch Phồn một khi khôi phục trí nhớ liền không còn đáng yêu nữa, hắn muốn một ca ca mắt đỏ mũi sụt sịt cùng hắn ngồi xem phim buồn 囧 cơ.Đoàn Tử ủ rũ ra ngoài, chạy vào phòng chủ nhân, nhảy lên đùi chủ nhân ngồi, chủ nhân đang ngồi đọc sách trong phòng bị Đoàn Tử giận dỗi không biết làm sao, đành hỏi: “Làm sao vậy?”Đoàn Tử l**m mép: “Không biết.”Chủ nhân dở khóc dở cười.Làm chủ nhân thật ra cũng rất là khổ sở, không những phải chiếu cố cơm ăn nước uống hàng ngày cho mèo yêu, còn phải chiếu cố tới tinh thần thể trạng của em ấy, phải luôn đảm bảo em ấy được vui vẻ khoái trá, lúc rảnh rỗi phải cùng chơi đùa, không rảnh cũng phải bớt thời giờ để chơi đùa, mèo yêu có thể cáu kỉnh, chủ nhân nhất định không được cáu kỉnh, chủ nhân phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em mèo lại chẳng hề phải quan tâm đến cái nghĩa vụ này…Nói theo kiểu này, thì nuôi mèo là một cuộc làm ăn thua lỗ a.Thế nhưng, Trình Hiến lại nghĩ chính chính rất may mắn, bởi vì mèo hắn nuôi đang bắt đầu học làm một số việc nhà, đồng thời rất tích cực muốn ra ngoài tự kiếm tiền, đáng tiếc, mèo ngoan không có bằng cấp thì chẳng làm được gì trong cái xã hội này cả.Đoàn Tử dụi dụi trong lòng chủ nhân, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, cùng nhau đọc sách, thế nhưng, mới nhìn được vài giây, đã bị mớ chữ loằng ngoằng trên quyển sách luật thôi miên, rất nhanh, liền ngủ.Nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn con người, ôm vào lòng có cảm giác như đang ôm cái lò sưởi, Đoàn Tử ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng dùng đầu cọ vài cọ vào hõm cổ của chủ nhân.