Tác giả:

Tụ trường năm lớp 8, tôi được cô chủ nhiệm sắp một chỗ ngồi mới, tôi từ bàn hai ngồi chuyển xuống bàn cuối. Mặc dù đã học chung lớp được hai năm nhưng cũng có một vài bạn nam tôi chưa lần nào nói chuyện qua và Thanh Phong là một trong những bạn nam đấy. Vậy mà cô lại sắp cho tôi ngồi chung với cậu ấy nữa chứ. Dọn cặp chuyển đến chỗ cậu ấy ngồi mà lại có cảm giác bồn chồn lo lắng…nó tựa như cảm xúc khi lên bảng trả bài mà không thuộc vậy. Nguyên buổi sáng hôm đó, hai đứa ngồi cạnh nhau mà như hai khúc gỗ. Chẳng ai thèm nhìn ai và cũng chẳng thèm buông một lời chào hỏi. Không phải tôi không muốn nói nhưng không hiểu sao lại không có gì để nói, tôi quay sang nhìn cậu ấy thì thấy cậu ấy vẫn cứ đăm chiêu nhìn lên bảng có chú ý đến tôi đâu. Năm nay tôi vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, vẫn nhiệm vụ cũ mà 2 năm qua tôi cứ làm đi làm lại. Chức vụ này tôi không muốn tí nào nhưng lại chẳng có ai muốn thay tôi đảm nhận Sau khi tiếng trống trường vang lên, cậu ấy nhanh nhẹn đeo cặp, phóng nhanh ra…

Chương 26: Chương 26

Chờ Đợi Lời Hồi Đáp Đến MuộnTác giả: Hanaku YamamotoTruyện Đam MỹTụ trường năm lớp 8, tôi được cô chủ nhiệm sắp một chỗ ngồi mới, tôi từ bàn hai ngồi chuyển xuống bàn cuối. Mặc dù đã học chung lớp được hai năm nhưng cũng có một vài bạn nam tôi chưa lần nào nói chuyện qua và Thanh Phong là một trong những bạn nam đấy. Vậy mà cô lại sắp cho tôi ngồi chung với cậu ấy nữa chứ. Dọn cặp chuyển đến chỗ cậu ấy ngồi mà lại có cảm giác bồn chồn lo lắng…nó tựa như cảm xúc khi lên bảng trả bài mà không thuộc vậy. Nguyên buổi sáng hôm đó, hai đứa ngồi cạnh nhau mà như hai khúc gỗ. Chẳng ai thèm nhìn ai và cũng chẳng thèm buông một lời chào hỏi. Không phải tôi không muốn nói nhưng không hiểu sao lại không có gì để nói, tôi quay sang nhìn cậu ấy thì thấy cậu ấy vẫn cứ đăm chiêu nhìn lên bảng có chú ý đến tôi đâu. Năm nay tôi vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, vẫn nhiệm vụ cũ mà 2 năm qua tôi cứ làm đi làm lại. Chức vụ này tôi không muốn tí nào nhưng lại chẳng có ai muốn thay tôi đảm nhận Sau khi tiếng trống trường vang lên, cậu ấy nhanh nhẹn đeo cặp, phóng nhanh ra… Cho dù hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì ngày tiếp theo công việc vẫn không thể trì hoãn.Vừa đến cổng công ty, tên Hải kia đã chạy lại nói này nói kia, tôi đã không muốn có quan hệ gì với hắn nhưng tên này như không hiểu, thật sự cảm thấy anh ta rất phiền không muốn bắt chuyện."Mặt cậu bị sao vậy?""Hôm qua vẫn bình thường mà""Đã thoa thuốc chưa?"Mấy câu này, tuy không có gì nhưng đối với tôi nó thật dư thừa, nếu như anh Phong hỏi tôi vẫn vui hơn tên này nhưng anh ấy.....( không biết có như thế không?)Bên phía công trường xảy ra vấn đề, mấy hôm nay văn phòng của tôi không lúc nào không bận.Hôm nay mới tạm gọi là ổn hơn một chút.Đơn bảo hiểm lao động tôi đã nộp chưa?Tệp hồ sơ mày xanh tôi để trên bàn, anh Hùng có thấy không?Từ khi bị tên Hải này để ý tới, mỗi lần tôi gặp anh ta tôi sẽ cố nghĩ tới công việc hoặc tự đặt những câu hỏi vu vơ cho bản thân, mặc kệ hắn nói gì.Tôi thất thần suy nghĩ mấy chuyện của tôi bỗng tay bị tên kia nắm chặt, vặt mạnh ra sau, hôm qua cũng bị tên điên kia đập như thế nên hai cánh tay còn rất đau, cảm giác như muốn rời ra, nay lại bị một tên điên khác đụng vào."Tôi nói chuyện nãy giờ sao em không để ý đến tôi"Hắn đứng tư thế Kobendon, ép tôi đứng giữa hai tay hắn.Tôi lúc đó không hiểu sao trong lòng rất lạnh lẽo, tôi chỉ cười rồi gạt tay hắn ra, hắn nắm tay tôi lại, tôi thẳng thừng đấm hắn một cú vào mặt.Tôi không biết mình đã dùng lực bao nhiêu, chỉ nhớ cú đấm ấy khiến hắn ngã ra đất mà thôi.Anh Phong đề nghị tôi qua ở nhà anh ấy, tối hôm qua tôi cũng qua ở nhà anh ấy.Tôi sợ căn nhà kia, không....,phải nói là sợ cảnh tượng bị một tên không quen biết đè ra đất c** đ*.Cứ ở tạm nhà anh ấy mấy hôm cho tâm trạng bình ổn lại đã.Anh ấy rất tốt, ở nhà anh ấy tôi cảm giác rất an toàn, rất ấm áp và thoải mái.Phòng ngủ của tôi được anh ấy mua đệm, chăn, gối đầy đủ.Tôi hỏi anh ấy " Gần đây nhà có khách à"Anh ấy không trả lời, chỉ cười trừ rồi hỏi " Thoải mái không?"Hai tay tôi tuy không bị bầm cũng không bị trật nhưng luôn ê ẩm rất đau, chân tôi do chạy quá nhiều cũng chẳng khá hơn là bao.Anh ấy vậy mà để ý đến sắc mặt của tôi"Tôi bóp tay cho cậu" Anh ấy chỉ nói như thế"Chân đau không? Đưa đây"Tôi không muốn phiền anh ấy nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội từ chối, ngày nào cũng lấy dầu lấy thuốc bóp tay chân cho tôi.Lúc đầu tôi cũng khá ngại ngùng nhưng vẻ mặt anh ấy như chính nhân quân tử không làm gì thẹn với lòng nên tôi cũng quyết định quăng cái sự ngại ngùng ấy đi.Sau đợt lùm xùm tiền bảo hiểm cho công nhân và giải quyết vụ tai nạn lao động ấy, trưởng phòng của tôi tổ chức ăn mừng xả stress cho nhân viên.Tôi cũng có đi.Một tuần trước, tôi cũng đã về lại nhà mình nhưng anh ấy không an tâm, thỉnh thoảng lại gọi điện nhắn tin đủ kiểu hỏi thăm.Anh ấy bảo tôi chuyện gì cũng không nói, có phải không xem anh ấy là bạn không?Tôi chỉ cười lắc đầu.Tôi không biết bản thân muốn gì, cũng không rõ tình cảm mình dành cho anh ấy.Cứ tưởng rằng tình cảm năm ấy đã phai dần đi theo thơi gian....nhưng khi gặp anh ấy nó lại nhen nhóm cháy lên một lần nữa.Anh ấy có quan tâm đến tôi, anh ấy cũng rất dịu dàng, anh ấy......rất tốt.Giữa bàn tiệc đầy tiếng nói cười ấy, tôi vừa ăn vừa thất thần, anh Hùng húc vai tôi hỏi"Suy tư gì sao?""Không, không có" Tôi gắp đồ ăn bỏ vào miệng."Ê, em gắp trái ớt đó" Anh ấy lấy đũa cản hành động tôi lại"Vậy mà bảo không nghĩ gì " Anh ấy gắp thịt bò vào chén tôi rồi thì thầm nói."Có nhiều chuyện, em nên hỏi thẳng, giữ trong lòng không phải cách tốt đâu"Anh Hùng nói đúng, tôi nên hỏi anh Phong, rốt cuộc là tại sao.....Lúc gần về tôi cơ nhấm một ngụm bia, có thể coi là lấy dũng khí đi.Không biết hôm nay anh ấy có trực ca đêm không?Anh ấy sẽ cho mình đáp án như thế nào?.......Rất nhiều câu hỏi chạy qua trong đầu tôi lúc này, tới khi hoàn hồn cũng đã tới nhà anh ấy rồi.Tôi đứng trước cửa, cứ đứng ở đó nhìn vào nhà anh ấy.Đèn trong nhà đang bật, vậy hôm nay anh ấy ở nhà.Tôi hít sâu một hơi tiến lên phía trước, đưa tay ấn chuông cửa.Tiếng chuông vang lên, lòng tôi cũng run theo.Trái tim tôi bắt đầu đập liên tục không kiểm soát.Tôi thấy anh ấy, càng ngày càng gần, anh ấy nhìn tôi cười"Sao hôm nay đến nhà tôi vậy?"Anh ấy mở cổng rào, tôi dẫn xe vào.Đến khi vào nhà anh ấy tim tôi vẫn đập thình thịch không kiểm soát.Tôi ngồi xuống sô pha, anh ấy đưa một ly trà giải rượu đến cho tôi.Tôi nhìn anh ấy"Ánh mắt của cậu, không giống bình thường"Có sao? Tôi đưa tay sờ mắt mình."Tôi có chuyện muốn hỏi anh".

Cho dù hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì ngày tiếp theo công việc vẫn không thể trì hoãn.

Vừa đến cổng công ty, tên Hải kia đã chạy lại nói này nói kia, tôi đã không muốn có quan hệ gì với hắn nhưng tên này như không hiểu, thật sự cảm thấy anh ta rất phiền không muốn bắt chuyện.

"Mặt cậu bị sao vậy?"

"Hôm qua vẫn bình thường mà"

"Đã thoa thuốc chưa?"

Mấy câu này, tuy không có gì nhưng đối với tôi nó thật dư thừa, nếu như anh Phong hỏi tôi vẫn vui hơn tên này nhưng anh ấy.....( không biết có như thế không?)

Bên phía công trường xảy ra vấn đề, mấy hôm nay văn phòng của tôi không lúc nào không bận.

Hôm nay mới tạm gọi là ổn hơn một chút.

Đơn bảo hiểm lao động tôi đã nộp chưa?

Tệp hồ sơ mày xanh tôi để trên bàn, anh Hùng có thấy không?

Từ khi bị tên Hải này để ý tới, mỗi lần tôi gặp anh ta tôi sẽ cố nghĩ tới công việc hoặc tự đặt những câu hỏi vu vơ cho bản thân, mặc kệ hắn nói gì.

Tôi thất thần suy nghĩ mấy chuyện của tôi bỗng tay bị tên kia nắm chặt, vặt mạnh ra sau, hôm qua cũng bị tên điên kia đập như thế nên hai cánh tay còn rất đau, cảm giác như muốn rời ra, nay lại bị một tên điên khác đụng vào.

"Tôi nói chuyện nãy giờ sao em không để ý đến tôi"

Hắn đứng tư thế Kobendon, ép tôi đứng giữa hai tay hắn.

Tôi lúc đó không hiểu sao trong lòng rất lạnh lẽo, tôi chỉ cười rồi gạt tay hắn ra, hắn nắm tay tôi lại, tôi thẳng thừng đấm hắn một cú vào mặt.

Tôi không biết mình đã dùng lực bao nhiêu, chỉ nhớ cú đấm ấy khiến hắn ngã ra đất mà thôi.

Anh Phong đề nghị tôi qua ở nhà anh ấy, tối hôm qua tôi cũng qua ở nhà anh ấy.

Tôi sợ căn nhà kia, không....,phải nói là sợ cảnh tượng bị một tên không quen biết đè ra đất c** đ*.

Cứ ở tạm nhà anh ấy mấy hôm cho tâm trạng bình ổn lại đã.

Anh ấy rất tốt, ở nhà anh ấy tôi cảm giác rất an toàn, rất ấm áp và thoải mái.

Phòng ngủ của tôi được anh ấy mua đệm, chăn, gối đầy đủ.

Tôi hỏi anh ấy " Gần đây nhà có khách à"

Anh ấy không trả lời, chỉ cười trừ rồi hỏi " Thoải mái không?"

Hai tay tôi tuy không bị bầm cũng không bị trật nhưng luôn ê ẩm rất đau, chân tôi do chạy quá nhiều cũng chẳng khá hơn là bao.

Anh ấy vậy mà để ý đến sắc mặt của tôi

"Tôi bóp tay cho cậu" Anh ấy chỉ nói như thế

"Chân đau không? Đưa đây"

Tôi không muốn phiền anh ấy nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội từ chối, ngày nào cũng lấy dầu lấy thuốc bóp tay chân cho tôi.

Lúc đầu tôi cũng khá ngại ngùng nhưng vẻ mặt anh ấy như chính nhân quân tử không làm gì thẹn với lòng nên tôi cũng quyết định quăng cái sự ngại ngùng ấy đi.

Sau đợt lùm xùm tiền bảo hiểm cho công nhân và giải quyết vụ tai nạn lao động ấy, trưởng phòng của tôi tổ chức ăn mừng xả stress cho nhân viên.

Tôi cũng có đi.

Một tuần trước, tôi cũng đã về lại nhà mình nhưng anh ấy không an tâm, thỉnh thoảng lại gọi điện nhắn tin đủ kiểu hỏi thăm.

Anh ấy bảo tôi chuyện gì cũng không nói, có phải không xem anh ấy là bạn không?

Tôi chỉ cười lắc đầu.

Tôi không biết bản thân muốn gì, cũng không rõ tình cảm mình dành cho anh ấy.

Cứ tưởng rằng tình cảm năm ấy đã phai dần đi theo thơi gian....nhưng khi gặp anh ấy nó lại nhen nhóm cháy lên một lần nữa.

Anh ấy có quan tâm đến tôi, anh ấy cũng rất dịu dàng, anh ấy......rất tốt.

Giữa bàn tiệc đầy tiếng nói cười ấy, tôi vừa ăn vừa thất thần, anh Hùng húc vai tôi hỏi

"Suy tư gì sao?"

"Không, không có" Tôi gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

"Ê, em gắp trái ớt đó" Anh ấy lấy đũa cản hành động tôi lại

"Vậy mà bảo không nghĩ gì " Anh ấy gắp thịt bò vào chén tôi rồi thì thầm nói.

"Có nhiều chuyện, em nên hỏi thẳng, giữ trong lòng không phải cách tốt đâu"

Anh Hùng nói đúng, tôi nên hỏi anh Phong, rốt cuộc là tại sao.....

Lúc gần về tôi cơ nhấm một ngụm bia, có thể coi là lấy dũng khí đi.

Không biết hôm nay anh ấy có trực ca đêm không?

Anh ấy sẽ cho mình đáp án như thế nào?

.......

Rất nhiều câu hỏi chạy qua trong đầu tôi lúc này, tới khi hoàn hồn cũng đã tới nhà anh ấy rồi.

Tôi đứng trước cửa, cứ đứng ở đó nhìn vào nhà anh ấy.

Đèn trong nhà đang bật, vậy hôm nay anh ấy ở nhà.

Tôi hít sâu một hơi tiến lên phía trước, đưa tay ấn chuông cửa.

Tiếng chuông vang lên, lòng tôi cũng run theo.

Trái tim tôi bắt đầu đập liên tục không kiểm soát.

Tôi thấy anh ấy, càng ngày càng gần, anh ấy nhìn tôi cười

"Sao hôm nay đến nhà tôi vậy?"

Anh ấy mở cổng rào, tôi dẫn xe vào.

Đến khi vào nhà anh ấy tim tôi vẫn đập thình thịch không kiểm soát.

Tôi ngồi xuống sô pha, anh ấy đưa một ly trà giải rượu đến cho tôi.

Tôi nhìn anh ấy

"Ánh mắt của cậu, không giống bình thường"

Có sao? Tôi đưa tay sờ mắt mình.

"Tôi có chuyện muốn hỏi anh".

Chờ Đợi Lời Hồi Đáp Đến MuộnTác giả: Hanaku YamamotoTruyện Đam MỹTụ trường năm lớp 8, tôi được cô chủ nhiệm sắp một chỗ ngồi mới, tôi từ bàn hai ngồi chuyển xuống bàn cuối. Mặc dù đã học chung lớp được hai năm nhưng cũng có một vài bạn nam tôi chưa lần nào nói chuyện qua và Thanh Phong là một trong những bạn nam đấy. Vậy mà cô lại sắp cho tôi ngồi chung với cậu ấy nữa chứ. Dọn cặp chuyển đến chỗ cậu ấy ngồi mà lại có cảm giác bồn chồn lo lắng…nó tựa như cảm xúc khi lên bảng trả bài mà không thuộc vậy. Nguyên buổi sáng hôm đó, hai đứa ngồi cạnh nhau mà như hai khúc gỗ. Chẳng ai thèm nhìn ai và cũng chẳng thèm buông một lời chào hỏi. Không phải tôi không muốn nói nhưng không hiểu sao lại không có gì để nói, tôi quay sang nhìn cậu ấy thì thấy cậu ấy vẫn cứ đăm chiêu nhìn lên bảng có chú ý đến tôi đâu. Năm nay tôi vẫn tiếp tục làm lớp trưởng, vẫn nhiệm vụ cũ mà 2 năm qua tôi cứ làm đi làm lại. Chức vụ này tôi không muốn tí nào nhưng lại chẳng có ai muốn thay tôi đảm nhận Sau khi tiếng trống trường vang lên, cậu ấy nhanh nhẹn đeo cặp, phóng nhanh ra… Cho dù hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì ngày tiếp theo công việc vẫn không thể trì hoãn.Vừa đến cổng công ty, tên Hải kia đã chạy lại nói này nói kia, tôi đã không muốn có quan hệ gì với hắn nhưng tên này như không hiểu, thật sự cảm thấy anh ta rất phiền không muốn bắt chuyện."Mặt cậu bị sao vậy?""Hôm qua vẫn bình thường mà""Đã thoa thuốc chưa?"Mấy câu này, tuy không có gì nhưng đối với tôi nó thật dư thừa, nếu như anh Phong hỏi tôi vẫn vui hơn tên này nhưng anh ấy.....( không biết có như thế không?)Bên phía công trường xảy ra vấn đề, mấy hôm nay văn phòng của tôi không lúc nào không bận.Hôm nay mới tạm gọi là ổn hơn một chút.Đơn bảo hiểm lao động tôi đã nộp chưa?Tệp hồ sơ mày xanh tôi để trên bàn, anh Hùng có thấy không?Từ khi bị tên Hải này để ý tới, mỗi lần tôi gặp anh ta tôi sẽ cố nghĩ tới công việc hoặc tự đặt những câu hỏi vu vơ cho bản thân, mặc kệ hắn nói gì.Tôi thất thần suy nghĩ mấy chuyện của tôi bỗng tay bị tên kia nắm chặt, vặt mạnh ra sau, hôm qua cũng bị tên điên kia đập như thế nên hai cánh tay còn rất đau, cảm giác như muốn rời ra, nay lại bị một tên điên khác đụng vào."Tôi nói chuyện nãy giờ sao em không để ý đến tôi"Hắn đứng tư thế Kobendon, ép tôi đứng giữa hai tay hắn.Tôi lúc đó không hiểu sao trong lòng rất lạnh lẽo, tôi chỉ cười rồi gạt tay hắn ra, hắn nắm tay tôi lại, tôi thẳng thừng đấm hắn một cú vào mặt.Tôi không biết mình đã dùng lực bao nhiêu, chỉ nhớ cú đấm ấy khiến hắn ngã ra đất mà thôi.Anh Phong đề nghị tôi qua ở nhà anh ấy, tối hôm qua tôi cũng qua ở nhà anh ấy.Tôi sợ căn nhà kia, không....,phải nói là sợ cảnh tượng bị một tên không quen biết đè ra đất c** đ*.Cứ ở tạm nhà anh ấy mấy hôm cho tâm trạng bình ổn lại đã.Anh ấy rất tốt, ở nhà anh ấy tôi cảm giác rất an toàn, rất ấm áp và thoải mái.Phòng ngủ của tôi được anh ấy mua đệm, chăn, gối đầy đủ.Tôi hỏi anh ấy " Gần đây nhà có khách à"Anh ấy không trả lời, chỉ cười trừ rồi hỏi " Thoải mái không?"Hai tay tôi tuy không bị bầm cũng không bị trật nhưng luôn ê ẩm rất đau, chân tôi do chạy quá nhiều cũng chẳng khá hơn là bao.Anh ấy vậy mà để ý đến sắc mặt của tôi"Tôi bóp tay cho cậu" Anh ấy chỉ nói như thế"Chân đau không? Đưa đây"Tôi không muốn phiền anh ấy nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội từ chối, ngày nào cũng lấy dầu lấy thuốc bóp tay chân cho tôi.Lúc đầu tôi cũng khá ngại ngùng nhưng vẻ mặt anh ấy như chính nhân quân tử không làm gì thẹn với lòng nên tôi cũng quyết định quăng cái sự ngại ngùng ấy đi.Sau đợt lùm xùm tiền bảo hiểm cho công nhân và giải quyết vụ tai nạn lao động ấy, trưởng phòng của tôi tổ chức ăn mừng xả stress cho nhân viên.Tôi cũng có đi.Một tuần trước, tôi cũng đã về lại nhà mình nhưng anh ấy không an tâm, thỉnh thoảng lại gọi điện nhắn tin đủ kiểu hỏi thăm.Anh ấy bảo tôi chuyện gì cũng không nói, có phải không xem anh ấy là bạn không?Tôi chỉ cười lắc đầu.Tôi không biết bản thân muốn gì, cũng không rõ tình cảm mình dành cho anh ấy.Cứ tưởng rằng tình cảm năm ấy đã phai dần đi theo thơi gian....nhưng khi gặp anh ấy nó lại nhen nhóm cháy lên một lần nữa.Anh ấy có quan tâm đến tôi, anh ấy cũng rất dịu dàng, anh ấy......rất tốt.Giữa bàn tiệc đầy tiếng nói cười ấy, tôi vừa ăn vừa thất thần, anh Hùng húc vai tôi hỏi"Suy tư gì sao?""Không, không có" Tôi gắp đồ ăn bỏ vào miệng."Ê, em gắp trái ớt đó" Anh ấy lấy đũa cản hành động tôi lại"Vậy mà bảo không nghĩ gì " Anh ấy gắp thịt bò vào chén tôi rồi thì thầm nói."Có nhiều chuyện, em nên hỏi thẳng, giữ trong lòng không phải cách tốt đâu"Anh Hùng nói đúng, tôi nên hỏi anh Phong, rốt cuộc là tại sao.....Lúc gần về tôi cơ nhấm một ngụm bia, có thể coi là lấy dũng khí đi.Không biết hôm nay anh ấy có trực ca đêm không?Anh ấy sẽ cho mình đáp án như thế nào?.......Rất nhiều câu hỏi chạy qua trong đầu tôi lúc này, tới khi hoàn hồn cũng đã tới nhà anh ấy rồi.Tôi đứng trước cửa, cứ đứng ở đó nhìn vào nhà anh ấy.Đèn trong nhà đang bật, vậy hôm nay anh ấy ở nhà.Tôi hít sâu một hơi tiến lên phía trước, đưa tay ấn chuông cửa.Tiếng chuông vang lên, lòng tôi cũng run theo.Trái tim tôi bắt đầu đập liên tục không kiểm soát.Tôi thấy anh ấy, càng ngày càng gần, anh ấy nhìn tôi cười"Sao hôm nay đến nhà tôi vậy?"Anh ấy mở cổng rào, tôi dẫn xe vào.Đến khi vào nhà anh ấy tim tôi vẫn đập thình thịch không kiểm soát.Tôi ngồi xuống sô pha, anh ấy đưa một ly trà giải rượu đến cho tôi.Tôi nhìn anh ấy"Ánh mắt của cậu, không giống bình thường"Có sao? Tôi đưa tay sờ mắt mình."Tôi có chuyện muốn hỏi anh".

Chương 26: Chương 26