Hạ Ninh mặt vô cảm nghe đối tượng xem mắt của mình kể về cuốn tiểu thuyết cô ấy đọc vào tối hôm qua." Ta kể ngươi nghe nè, Bùi Tuyết Nhi thực sự rất hạnh phúc, nhưng nàng thật là kỳ lạ, có một bá đạo tổng tài lãnh khốc sủng nàng, còn có nam phụ Lâm Mạch thật ôn nhu, cuối cùng vì cứu nàng mà chết, làm cho người ta thật đau lòng! Rồi cái cô hôn thê của tổng tài -tên Tô Liên Nguyệt thật không biết tốt xấu đi bắt cóc Tuyết Nhi, tổng tài người ta rõ ràng không thích nàng mà, ngươi xem có đúng hay không ?". Cô gái ríu rít kể một cái qua mấy tiếng đồng hồ.Hạ Nịnh nhìn nhìn đồng hồ, đẩy đẩy mắt kính: " Đầu tiên, cái tên Cố gì kia rõ ràng không thích người ta mà còn đi đính hôn đây là không có trách nhiệm, sau khi có hôn thê rồi mà còn thông đồng với người khác là không có đạo đức, vị hôn thê vì tình cảm mà có hành vi quá khích về tình lý thì có thể tha thứ; tiếp theo cái tên Lâm Mạch vì cứu nữ nhân của người khác mà bỏ mạng thì đúng là ngu xuẩn muốn chết, cuối cùng là ta đồng ý với cô, Bùi…
Chương 7: Chương 7
Sinh Hoạt Nhàn Nhã Của Hạ NinhTác giả: Phong Tâm HủyTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnHạ Ninh mặt vô cảm nghe đối tượng xem mắt của mình kể về cuốn tiểu thuyết cô ấy đọc vào tối hôm qua." Ta kể ngươi nghe nè, Bùi Tuyết Nhi thực sự rất hạnh phúc, nhưng nàng thật là kỳ lạ, có một bá đạo tổng tài lãnh khốc sủng nàng, còn có nam phụ Lâm Mạch thật ôn nhu, cuối cùng vì cứu nàng mà chết, làm cho người ta thật đau lòng! Rồi cái cô hôn thê của tổng tài -tên Tô Liên Nguyệt thật không biết tốt xấu đi bắt cóc Tuyết Nhi, tổng tài người ta rõ ràng không thích nàng mà, ngươi xem có đúng hay không ?". Cô gái ríu rít kể một cái qua mấy tiếng đồng hồ.Hạ Nịnh nhìn nhìn đồng hồ, đẩy đẩy mắt kính: " Đầu tiên, cái tên Cố gì kia rõ ràng không thích người ta mà còn đi đính hôn đây là không có trách nhiệm, sau khi có hôn thê rồi mà còn thông đồng với người khác là không có đạo đức, vị hôn thê vì tình cảm mà có hành vi quá khích về tình lý thì có thể tha thứ; tiếp theo cái tên Lâm Mạch vì cứu nữ nhân của người khác mà bỏ mạng thì đúng là ngu xuẩn muốn chết, cuối cùng là ta đồng ý với cô, Bùi… Buổi tối, có người kêu đi lãnh đồ vật, mọi người trong ký túc xá nhất trí quyết định cho Hạ Ninh đi.Lúc trở về, Hạ Ninh trên mặt biểu tình kì lạ.“ Phát được thứ gì tốt à, ngươi lại trưng cái khuôn mặt như thế?” Cố Kỳ giành trước hỏi.“Lều trại.” Hạ Ninh bất đắc dĩ nói.“Lều trại?! Dùng để làm gì hả?” Cố Kỳ nói chuyện như muốn nói lắp.“Ngày mai đi ra ngoài cắm trại trong ba ngày hai đêm, mỗi phòng ký túc xá làm một nhóm, tự mình nhóm lửa, tìm nguồn nước và thức ăn.” Hạ Nịnh buồn bực nói.“A ――” Chu Văn Hoa kêu la “Ta muốn về nhà aaaa!” Những người khác cũng không tốt được bao nhiêu, tất cả đều biểu tình như bị sét đánh.Hạ Nịnh thở dài nói làm cho những người khác càng tuyệt vọng, “Dã ngoại không thể tắm rửa giặt quần áo, quả thực muốn mệnh của ta!” “ Ngươi muốn tìm chết à!” Cố Kỳ quăng cái gối đầu qua.“ Đánh hắn đi!” Vương Gia Bằng cầm đầu lấy gối đánh lên, sáu người cười đùa loạn thành một đoàn.Ngày hôm sau, mọi người lại đeo lên ba lô nặng nề đi tới địa điểm cắm trại dã ngoại, tất cả đều giống như cà tím phơi sương, đầu đều nhắc lên không nổi.Chỗ cắm trại chính là địa điểm ngày hôm qua đã đến, Hạ Ninh cùng Cố Kỳ vội vàng dựng lên lều trại, còn những người khác thì đi nhặt củi.Hạ Nịnh thì đi chung quanh tìm xem có cái gì ăn được không, còn nhóm Cố Kỳ ở lại cùng nhau nhóm lửa.Đi đến bờ sông, Hạ Nịnh cởi giày, xoăn lên ống quần, cầm cái cây đã tước nhọn đầu đi xuống nước.Hạ Nịnh nhìn mặt nước, đứng yên không nhúc nhích rồi bỗng nhiên ra tay đâm xuyên qua một con cá rồi kéo lên.Chỉ chốc lát sau đã bắt được sáu con cá, thấy đủ rồi liền làm cá sạch vảy, bỏ nội tạng rửa sạch mới mang về.(Đây là bộ truyện đầu tiên mình dịch nên có gì sai sót mong đọc giả góp ý.Cùng đọc truyện trên trang để ủng hộ người dịch chân chính, mỗi lượt view của đọc giả là động lực lớn để editor ra chương mới, cảm ơn tất cả đọc giả đang theo dõi bộ truyện này)Nhóm Cố Kỳ cũng đã đốt được lửa: “ Móa, Hạ Ninh ngươi không phải là người mà là thần, ta quyết định về sau sẽ sùng bái người.” Chu Văn Hoa oa oa kêu to, những tổ khác thấy vậy cũng tính toán đi bờ sông để bắt cá.Buổi trưa sẽ ăn cá nướng cùng với nấm mang về lúc mọi người nhặt củi.Buổi chiều huấn luyện viên dạy dỗ bọn họ những việc cần chú ý khi ở trong rừng rồi phát một ít lương khô, không có khả năng để cho bọn họ bị đói bụng.Cánh rừng này cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là huấn luyện quân sự cũng không cần phải liều mạng.Buổi tối an bài tốt ca gác đêm xong mọi người đều đi ngủ.Hạ Ninh không tắm rửa cả người đều khó chịu, cuộc sống này thật khó qua.Đối với Hạ Ninh ngày qua ngày không được tắm thật là khó tiếp thu, ba ngày đi qua, Hạ Ninh trở về việc cấp bách đầu tiên phải làm chính là tắm rửa, sau đó đem quần áo đầy bụi đất giặc sạch sẽ, thật là thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể đợi.Ngày cuối cùng thì tổ chức tiệc tối và lửa trại, không ít người đều khóc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi mọi người rời đi quân doanh quay lại trường học, Hạ Ninh cũng có thời gian đi qua nhìn cửa hàng của hắn.Editor: Trâm Rừng ( Hãy đọc truyện ở trang để ủng hộ editor nhé >..
Buổi tối, có người kêu đi lãnh đồ vật, mọi người trong ký túc xá nhất trí quyết định cho Hạ Ninh đi.
Lúc trở về, Hạ Ninh trên mặt biểu tình kì lạ.“ Phát được thứ gì tốt à, ngươi lại trưng cái khuôn mặt như thế?” Cố Kỳ giành trước hỏi.
“Lều trại.” Hạ Ninh bất đắc dĩ nói.
“Lều trại?! Dùng để làm gì hả?” Cố Kỳ nói chuyện như muốn nói lắp.“Ngày mai đi ra ngoài cắm trại trong ba ngày hai đêm, mỗi phòng ký túc xá làm một nhóm, tự mình nhóm lửa, tìm nguồn nước và thức ăn.” Hạ Nịnh buồn bực nói.
“A ――” Chu Văn Hoa kêu la “Ta muốn về nhà aaaa!” Những người khác cũng không tốt được bao nhiêu, tất cả đều biểu tình như bị sét đánh.Hạ Nịnh thở dài nói làm cho những người khác càng tuyệt vọng, “Dã ngoại không thể tắm rửa giặt quần áo, quả thực muốn mệnh của ta!” “ Ngươi muốn tìm chết à!” Cố Kỳ quăng cái gối đầu qua.
“ Đánh hắn đi!” Vương Gia Bằng cầm đầu lấy gối đánh lên, sáu người cười đùa loạn thành một đoàn.Ngày hôm sau, mọi người lại đeo lên ba lô nặng nề đi tới địa điểm cắm trại dã ngoại, tất cả đều giống như cà tím phơi sương, đầu đều nhắc lên không nổi.
Chỗ cắm trại chính là địa điểm ngày hôm qua đã đến, Hạ Ninh cùng Cố Kỳ vội vàng dựng lên lều trại, còn những người khác thì đi nhặt củi.
Hạ Nịnh thì đi chung quanh tìm xem có cái gì ăn được không, còn nhóm Cố Kỳ ở lại cùng nhau nhóm lửa.Đi đến bờ sông, Hạ Nịnh cởi giày, xoăn lên ống quần, cầm cái cây đã tước nhọn đầu đi xuống nước.
Hạ Nịnh nhìn mặt nước, đứng yên không nhúc nhích rồi bỗng nhiên ra tay đâm xuyên qua một con cá rồi kéo lên.
Chỉ chốc lát sau đã bắt được sáu con cá, thấy đủ rồi liền làm cá sạch vảy, bỏ nội tạng rửa sạch mới mang về.(Đây là bộ truyện đầu tiên mình dịch nên có gì sai sót mong đọc giả góp ý.
Cùng đọc truyện trên trang để ủng hộ người dịch chân chính, mỗi lượt view của đọc giả là động lực lớn để editor ra chương mới, cảm ơn tất cả đọc giả đang theo dõi bộ truyện này)Nhóm Cố Kỳ cũng đã đốt được lửa: “ Móa, Hạ Ninh ngươi không phải là người mà là thần, ta quyết định về sau sẽ sùng bái người.” Chu Văn Hoa oa oa kêu to, những tổ khác thấy vậy cũng tính toán đi bờ sông để bắt cá.
Buổi trưa sẽ ăn cá nướng cùng với nấm mang về lúc mọi người nhặt củi.Buổi chiều huấn luyện viên dạy dỗ bọn họ những việc cần chú ý khi ở trong rừng rồi phát một ít lương khô, không có khả năng để cho bọn họ bị đói bụng.
Cánh rừng này cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là huấn luyện quân sự cũng không cần phải liều mạng.Buổi tối an bài tốt ca gác đêm xong mọi người đều đi ngủ.
Hạ Ninh không tắm rửa cả người đều khó chịu, cuộc sống này thật khó qua.
Đối với Hạ Ninh ngày qua ngày không được tắm thật là khó tiếp thu, ba ngày đi qua, Hạ Ninh trở về việc cấp bách đầu tiên phải làm chính là tắm rửa, sau đó đem quần áo đầy bụi đất giặc sạch sẽ, thật là thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể đợi.Ngày cuối cùng thì tổ chức tiệc tối và lửa trại, không ít người đều khóc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi mọi người rời đi quân doanh quay lại trường học, Hạ Ninh cũng có thời gian đi qua nhìn cửa hàng của hắn.Editor: Trâm Rừng ( Hãy đọc truyện ở trang để ủng hộ editor nhé >..
Sinh Hoạt Nhàn Nhã Của Hạ NinhTác giả: Phong Tâm HủyTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnHạ Ninh mặt vô cảm nghe đối tượng xem mắt của mình kể về cuốn tiểu thuyết cô ấy đọc vào tối hôm qua." Ta kể ngươi nghe nè, Bùi Tuyết Nhi thực sự rất hạnh phúc, nhưng nàng thật là kỳ lạ, có một bá đạo tổng tài lãnh khốc sủng nàng, còn có nam phụ Lâm Mạch thật ôn nhu, cuối cùng vì cứu nàng mà chết, làm cho người ta thật đau lòng! Rồi cái cô hôn thê của tổng tài -tên Tô Liên Nguyệt thật không biết tốt xấu đi bắt cóc Tuyết Nhi, tổng tài người ta rõ ràng không thích nàng mà, ngươi xem có đúng hay không ?". Cô gái ríu rít kể một cái qua mấy tiếng đồng hồ.Hạ Nịnh nhìn nhìn đồng hồ, đẩy đẩy mắt kính: " Đầu tiên, cái tên Cố gì kia rõ ràng không thích người ta mà còn đi đính hôn đây là không có trách nhiệm, sau khi có hôn thê rồi mà còn thông đồng với người khác là không có đạo đức, vị hôn thê vì tình cảm mà có hành vi quá khích về tình lý thì có thể tha thứ; tiếp theo cái tên Lâm Mạch vì cứu nữ nhân của người khác mà bỏ mạng thì đúng là ngu xuẩn muốn chết, cuối cùng là ta đồng ý với cô, Bùi… Buổi tối, có người kêu đi lãnh đồ vật, mọi người trong ký túc xá nhất trí quyết định cho Hạ Ninh đi.Lúc trở về, Hạ Ninh trên mặt biểu tình kì lạ.“ Phát được thứ gì tốt à, ngươi lại trưng cái khuôn mặt như thế?” Cố Kỳ giành trước hỏi.“Lều trại.” Hạ Ninh bất đắc dĩ nói.“Lều trại?! Dùng để làm gì hả?” Cố Kỳ nói chuyện như muốn nói lắp.“Ngày mai đi ra ngoài cắm trại trong ba ngày hai đêm, mỗi phòng ký túc xá làm một nhóm, tự mình nhóm lửa, tìm nguồn nước và thức ăn.” Hạ Nịnh buồn bực nói.“A ――” Chu Văn Hoa kêu la “Ta muốn về nhà aaaa!” Những người khác cũng không tốt được bao nhiêu, tất cả đều biểu tình như bị sét đánh.Hạ Nịnh thở dài nói làm cho những người khác càng tuyệt vọng, “Dã ngoại không thể tắm rửa giặt quần áo, quả thực muốn mệnh của ta!” “ Ngươi muốn tìm chết à!” Cố Kỳ quăng cái gối đầu qua.“ Đánh hắn đi!” Vương Gia Bằng cầm đầu lấy gối đánh lên, sáu người cười đùa loạn thành một đoàn.Ngày hôm sau, mọi người lại đeo lên ba lô nặng nề đi tới địa điểm cắm trại dã ngoại, tất cả đều giống như cà tím phơi sương, đầu đều nhắc lên không nổi.Chỗ cắm trại chính là địa điểm ngày hôm qua đã đến, Hạ Ninh cùng Cố Kỳ vội vàng dựng lên lều trại, còn những người khác thì đi nhặt củi.Hạ Nịnh thì đi chung quanh tìm xem có cái gì ăn được không, còn nhóm Cố Kỳ ở lại cùng nhau nhóm lửa.Đi đến bờ sông, Hạ Nịnh cởi giày, xoăn lên ống quần, cầm cái cây đã tước nhọn đầu đi xuống nước.Hạ Nịnh nhìn mặt nước, đứng yên không nhúc nhích rồi bỗng nhiên ra tay đâm xuyên qua một con cá rồi kéo lên.Chỉ chốc lát sau đã bắt được sáu con cá, thấy đủ rồi liền làm cá sạch vảy, bỏ nội tạng rửa sạch mới mang về.(Đây là bộ truyện đầu tiên mình dịch nên có gì sai sót mong đọc giả góp ý.Cùng đọc truyện trên trang để ủng hộ người dịch chân chính, mỗi lượt view của đọc giả là động lực lớn để editor ra chương mới, cảm ơn tất cả đọc giả đang theo dõi bộ truyện này)Nhóm Cố Kỳ cũng đã đốt được lửa: “ Móa, Hạ Ninh ngươi không phải là người mà là thần, ta quyết định về sau sẽ sùng bái người.” Chu Văn Hoa oa oa kêu to, những tổ khác thấy vậy cũng tính toán đi bờ sông để bắt cá.Buổi trưa sẽ ăn cá nướng cùng với nấm mang về lúc mọi người nhặt củi.Buổi chiều huấn luyện viên dạy dỗ bọn họ những việc cần chú ý khi ở trong rừng rồi phát một ít lương khô, không có khả năng để cho bọn họ bị đói bụng.Cánh rừng này cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là huấn luyện quân sự cũng không cần phải liều mạng.Buổi tối an bài tốt ca gác đêm xong mọi người đều đi ngủ.Hạ Ninh không tắm rửa cả người đều khó chịu, cuộc sống này thật khó qua.Đối với Hạ Ninh ngày qua ngày không được tắm thật là khó tiếp thu, ba ngày đi qua, Hạ Ninh trở về việc cấp bách đầu tiên phải làm chính là tắm rửa, sau đó đem quần áo đầy bụi đất giặc sạch sẽ, thật là thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể đợi.Ngày cuối cùng thì tổ chức tiệc tối và lửa trại, không ít người đều khóc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi mọi người rời đi quân doanh quay lại trường học, Hạ Ninh cũng có thời gian đi qua nhìn cửa hàng của hắn.Editor: Trâm Rừng ( Hãy đọc truyện ở trang để ủng hộ editor nhé >..