Dạo gần đây cậu đang chăm chú đọc một bộ tiểu thuyết mạng có tên * Sắc màu hoa anh thảo *, là một bộ tiểu thuyết học đường, cốt truyện xoay quanh một cặp nam nữ chính vô tình gặp nhau trong ngày khai giảng. Cái kiểu gặp mặt chính là nữ chính chạy vội đâm vào nam chính đang đi, sau đó có một màn liếc mắt đưa tình nảy sinh hảo cảm, rồi qua nhiều sự kiện thì họ đến với nhau. Cái kiểu motip truyện quen thuộc thường thấy ở các bộ ngôn tình, nhưng nào ngờ đến khúc cuối thì tác giả ngoặt một phát cho nữ chính cong luôn, cô yêu say đắm một chị khối trên và họ tiến đến hôn nhân. Trước ngày cưới còn gửi cho nam chính tấm thiệp mời đỏ chót. Thế là bộ truyện lãng xẹt này có một cái kết không thể buồn cười hơn. Nhưng vấn đề không nằm ở đó mà nằm trên một nhân vật phụ tên Dật Tinh Vọng, cái tên này lại trùng khớp với tên của cậu, Tinh Vọng rất ít khi có người đặt, đã thế còn họ Dật, Dật Tinh Vọng trong truyện mệnh yểu, chết sớm vì căn bệnh tim, chủ yếu là do đau buồn quá thể, không chịu được mà…
Chương 42: 42: Dật Tinh Vọng Được Giúp
Tiểu Học Tra Ốm YếuTác giả: Mun TỷTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Xuyên KhôngDạo gần đây cậu đang chăm chú đọc một bộ tiểu thuyết mạng có tên * Sắc màu hoa anh thảo *, là một bộ tiểu thuyết học đường, cốt truyện xoay quanh một cặp nam nữ chính vô tình gặp nhau trong ngày khai giảng. Cái kiểu gặp mặt chính là nữ chính chạy vội đâm vào nam chính đang đi, sau đó có một màn liếc mắt đưa tình nảy sinh hảo cảm, rồi qua nhiều sự kiện thì họ đến với nhau. Cái kiểu motip truyện quen thuộc thường thấy ở các bộ ngôn tình, nhưng nào ngờ đến khúc cuối thì tác giả ngoặt một phát cho nữ chính cong luôn, cô yêu say đắm một chị khối trên và họ tiến đến hôn nhân. Trước ngày cưới còn gửi cho nam chính tấm thiệp mời đỏ chót. Thế là bộ truyện lãng xẹt này có một cái kết không thể buồn cười hơn. Nhưng vấn đề không nằm ở đó mà nằm trên một nhân vật phụ tên Dật Tinh Vọng, cái tên này lại trùng khớp với tên của cậu, Tinh Vọng rất ít khi có người đặt, đã thế còn họ Dật, Dật Tinh Vọng trong truyện mệnh yểu, chết sớm vì căn bệnh tim, chủ yếu là do đau buồn quá thể, không chịu được mà… Chu Trình như bị câu hồn đoạt vía, lập tức ào ra chạy theo trong sự ngạc nhiên của giáo viên và bè bạn.Anh chạy đến chỗ cậu, đôi tay mạnh mẽ đáp xuống bờ vai gầy yếu, nó nhỏ đến nỗi bản thân anh cũng phải ngây ngốc...Làm thế nào anh có thể cư xử với một người như cậu lúc đó...? Anh bỗng tự hỏi bản thânDật Tinh Vọng cau mài, cậu né đi cánh tay của người này, chậm rãi liếc mắt lại nhìn chằm chặp.Chu Trình dường như trì trệ cả nhịp tim và hơi thở, anh gấp gáp hỏi"Em đi đâu"Dật Tinh Vọng hờ hững:"Tránh xa tôi ra một chút"Chu Trình như phát điên lao đến vịn cả hai vai cậu, vì chịu lực lớn lên cậu bắt đầu đau điếng, nghiến chặt răng.Anh lại hỏi"Em rốt cuộc muốn đi đâu?"Cậu sshh một cái rồi lại trả lời với vẻ mặt cam chịu:"Anh bỏ tôi ra trước đã, đau"Chu Trình vẫn ngoan cố giữ chặt, như thể sợ bỏ ra cậu sẽ chạy mất.Dật Tinh Vọng thật hết cách, cậu dùng hết lực hét lớn"Diệp Vong Lệnh" Thanh âm vang đi chẳng có tí hồi âm nào.Chu Trình lại gằn"Chẳng phải là do em bắt cóc Liên Bạch sao"Dật Tinh Vọng thất vọng nhìn anh:"Sao anh không hỏi em lý do trước đã.Cũng phải thôi, anh đâu có tin em"Chu Trình hơi thất thần, sự thật anh thấy là Dật Tinh Vọng bắt cóc Liên Bạch, nhưng anh vẫn chưa xác định rõ cậu có ngược đãi cô ấy hay không?Nhưng trên người cô ấy có vết thương...Nếu không phải cậu làm thì chẳng phải là do...!Suy nghĩ này thực không dám nghĩ tới.Chu Trình lập tức tự cắt đi dòng suy nghĩ của mình, anh hơi do dự không muốn nói.Cậu nhân cơ hội anh đang thất thần mà vùng ra, nhanh chóng quay người bỏ chạy nhưng cổ áo cũng rất nhanh bị túm lại.Dật Tinh Vọng vùng vẫy trong tức giận, cậu nắm chặt đồ trên tay, những khớp tay bấu vào thùng nhỏ dần trắng bệch rồi có những vết bằm dài.Chu Trình vẫn kiên quyết không buông, khi anh định mở lời thì lập tức bị một bàn tay đẩy mạnh vào lồng ngực, khiến anh buông cậu ra và lùi lại mấy bước.Diệp Vong Lệnh mặt hơi đỏ, dường như là vừa chạy đến, một tay vừa nãy đẩy anh vẫn chưa bỏ xuống, tay còn lại ôm lấy người Dật Tinh Vọng.Chu Trình định nhào vào giật lại thì bàng hoàng phát hiện *Dật Tinh Vọng cư nhiên lại không chống cự, còn rất thoải mái dựa đầu vào người nọ?*Diệp Vong Lệnh cắt lời không cho Chu Trình có cơ hội mở miệng:"Chu Trình, biết điều chút đi, đừng động vào cậu ấy""Diệp Vong Lệnh!! Đừng xía vào, không liên quan tới mày""Sao lại có thể không liên quan?""Mày chẳng là gì của em ấy cả""Anh mới không là gì của tôi" Cậu đột nhiên lên tiếng, sau đó lại úp mặt vào người Diệp Vong Lệnh"Chuyện này điều tra rõ ràng đi rồi hẳn nói.Không phải lỗi của em ấy" Diệp Vong Lệnh vừa nói vừa xoa xoa đầu cậu, có vẻ như đang an ủi.Nhưng anh nào biết cái người ngoan ngoãn đứng tựa vào mình đang tức muốn trợn mắt chửi Chu Trình đần độn.Tay cậu cũng xiết thành đấm luôn rồi, nếu không phải do bệnh thì cậu đã trực tiếp lao vào đánh cho hắn không ra hình ra dạngNói xong, anh đỡ lấy thùng đựng đồ linh tinh của cậu bê đi, tay còn lại nắm trọn lấy tay cậu cũng dắt theo nốt.Bỏ lại một Chu Trình thẩn thờ nhìn theo trong sự rối bời và hối hận.Anh hối hận là vì đã cư xử như thế với cậu...Một tay anh hủy đi mối quan hệ vốn dĩ là tốt đẹp của cả hai người....
Chu Trình như bị câu hồn đoạt vía, lập tức ào ra chạy theo trong sự ngạc nhiên của giáo viên và bè bạn.
Anh chạy đến chỗ cậu, đôi tay mạnh mẽ đáp xuống bờ vai gầy yếu, nó nhỏ đến nỗi bản thân anh cũng phải ngây ngốc...Làm thế nào anh có thể cư xử với một người như cậu lúc đó...? Anh bỗng tự hỏi bản thân
Dật Tinh Vọng cau mài, cậu né đi cánh tay của người này, chậm rãi liếc mắt lại nhìn chằm chặp.
Chu Trình dường như trì trệ cả nhịp tim và hơi thở, anh gấp gáp hỏi
"Em đi đâu"
Dật Tinh Vọng hờ hững:"Tránh xa tôi ra một chút"
Chu Trình như phát điên lao đến vịn cả hai vai cậu, vì chịu lực lớn lên cậu bắt đầu đau điếng, nghiến chặt răng.
Anh lại hỏi
"Em rốt cuộc muốn đi đâu?"
Cậu sshh một cái rồi lại trả lời với vẻ mặt cam chịu:"Anh bỏ tôi ra trước đã, đau"
Chu Trình vẫn ngoan cố giữ chặt, như thể sợ bỏ ra cậu sẽ chạy mất.
Dật Tinh Vọng thật hết cách, cậu dùng hết lực hét lớn
"Diệp Vong Lệnh" Thanh âm vang đi chẳng có tí hồi âm nào.
Chu Trình lại gằn
"Chẳng phải là do em bắt cóc Liên Bạch sao"
Dật Tinh Vọng thất vọng nhìn anh:"Sao anh không hỏi em lý do trước đã.
Cũng phải thôi, anh đâu có tin em"
Chu Trình hơi thất thần, sự thật anh thấy là Dật Tinh Vọng bắt cóc Liên Bạch, nhưng anh vẫn chưa xác định rõ cậu có ngược đãi cô ấy hay không?
Nhưng trên người cô ấy có vết thương...Nếu không phải cậu làm thì chẳng phải là do...!Suy nghĩ này thực không dám nghĩ tới.
Chu Trình lập tức tự cắt đi dòng suy nghĩ của mình, anh hơi do dự không muốn nói.
Cậu nhân cơ hội anh đang thất thần mà vùng ra, nhanh chóng quay người bỏ chạy nhưng cổ áo cũng rất nhanh bị túm lại.
Dật Tinh Vọng vùng vẫy trong tức giận, cậu nắm chặt đồ trên tay, những khớp tay bấu vào thùng nhỏ dần trắng bệch rồi có những vết bằm dài.
Chu Trình vẫn kiên quyết không buông, khi anh định mở lời thì lập tức bị một bàn tay đẩy mạnh vào lồng ngực, khiến anh buông cậu ra và lùi lại mấy bước.
Diệp Vong Lệnh mặt hơi đỏ, dường như là vừa chạy đến, một tay vừa nãy đẩy anh vẫn chưa bỏ xuống, tay còn lại ôm lấy người Dật Tinh Vọng.
Chu Trình định nhào vào giật lại thì bàng hoàng phát hiện *Dật Tinh Vọng cư nhiên lại không chống cự, còn rất thoải mái dựa đầu vào người nọ?*
Diệp Vong Lệnh cắt lời không cho Chu Trình có cơ hội mở miệng:"Chu Trình, biết điều chút đi, đừng động vào cậu ấy"
"Diệp Vong Lệnh!! Đừng xía vào, không liên quan tới mày"
"Sao lại có thể không liên quan?"
"Mày chẳng là gì của em ấy cả"
"Anh mới không là gì của tôi" Cậu đột nhiên lên tiếng, sau đó lại úp mặt vào người Diệp Vong Lệnh
"Chuyện này điều tra rõ ràng đi rồi hẳn nói.
Không phải lỗi của em ấy" Diệp Vong Lệnh vừa nói vừa xoa xoa đầu cậu, có vẻ như đang an ủi.
Nhưng anh nào biết cái người ngoan ngoãn đứng tựa vào mình đang tức muốn trợn mắt chửi Chu Trình đần độn.
Tay cậu cũng xiết thành đấm luôn rồi, nếu không phải do bệnh thì cậu đã trực tiếp lao vào đánh cho hắn không ra hình ra dạng
Nói xong, anh đỡ lấy thùng đựng đồ linh tinh của cậu bê đi, tay còn lại nắm trọn lấy tay cậu cũng dắt theo nốt.
Bỏ lại một Chu Trình thẩn thờ nhìn theo trong sự rối bời và hối hận.
Anh hối hận là vì đã cư xử như thế với cậu...Một tay anh hủy đi mối quan hệ vốn dĩ là tốt đẹp của cả hai người....
Tiểu Học Tra Ốm YếuTác giả: Mun TỷTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Xuyên KhôngDạo gần đây cậu đang chăm chú đọc một bộ tiểu thuyết mạng có tên * Sắc màu hoa anh thảo *, là một bộ tiểu thuyết học đường, cốt truyện xoay quanh một cặp nam nữ chính vô tình gặp nhau trong ngày khai giảng. Cái kiểu gặp mặt chính là nữ chính chạy vội đâm vào nam chính đang đi, sau đó có một màn liếc mắt đưa tình nảy sinh hảo cảm, rồi qua nhiều sự kiện thì họ đến với nhau. Cái kiểu motip truyện quen thuộc thường thấy ở các bộ ngôn tình, nhưng nào ngờ đến khúc cuối thì tác giả ngoặt một phát cho nữ chính cong luôn, cô yêu say đắm một chị khối trên và họ tiến đến hôn nhân. Trước ngày cưới còn gửi cho nam chính tấm thiệp mời đỏ chót. Thế là bộ truyện lãng xẹt này có một cái kết không thể buồn cười hơn. Nhưng vấn đề không nằm ở đó mà nằm trên một nhân vật phụ tên Dật Tinh Vọng, cái tên này lại trùng khớp với tên của cậu, Tinh Vọng rất ít khi có người đặt, đã thế còn họ Dật, Dật Tinh Vọng trong truyện mệnh yểu, chết sớm vì căn bệnh tim, chủ yếu là do đau buồn quá thể, không chịu được mà… Chu Trình như bị câu hồn đoạt vía, lập tức ào ra chạy theo trong sự ngạc nhiên của giáo viên và bè bạn.Anh chạy đến chỗ cậu, đôi tay mạnh mẽ đáp xuống bờ vai gầy yếu, nó nhỏ đến nỗi bản thân anh cũng phải ngây ngốc...Làm thế nào anh có thể cư xử với một người như cậu lúc đó...? Anh bỗng tự hỏi bản thânDật Tinh Vọng cau mài, cậu né đi cánh tay của người này, chậm rãi liếc mắt lại nhìn chằm chặp.Chu Trình dường như trì trệ cả nhịp tim và hơi thở, anh gấp gáp hỏi"Em đi đâu"Dật Tinh Vọng hờ hững:"Tránh xa tôi ra một chút"Chu Trình như phát điên lao đến vịn cả hai vai cậu, vì chịu lực lớn lên cậu bắt đầu đau điếng, nghiến chặt răng.Anh lại hỏi"Em rốt cuộc muốn đi đâu?"Cậu sshh một cái rồi lại trả lời với vẻ mặt cam chịu:"Anh bỏ tôi ra trước đã, đau"Chu Trình vẫn ngoan cố giữ chặt, như thể sợ bỏ ra cậu sẽ chạy mất.Dật Tinh Vọng thật hết cách, cậu dùng hết lực hét lớn"Diệp Vong Lệnh" Thanh âm vang đi chẳng có tí hồi âm nào.Chu Trình lại gằn"Chẳng phải là do em bắt cóc Liên Bạch sao"Dật Tinh Vọng thất vọng nhìn anh:"Sao anh không hỏi em lý do trước đã.Cũng phải thôi, anh đâu có tin em"Chu Trình hơi thất thần, sự thật anh thấy là Dật Tinh Vọng bắt cóc Liên Bạch, nhưng anh vẫn chưa xác định rõ cậu có ngược đãi cô ấy hay không?Nhưng trên người cô ấy có vết thương...Nếu không phải cậu làm thì chẳng phải là do...!Suy nghĩ này thực không dám nghĩ tới.Chu Trình lập tức tự cắt đi dòng suy nghĩ của mình, anh hơi do dự không muốn nói.Cậu nhân cơ hội anh đang thất thần mà vùng ra, nhanh chóng quay người bỏ chạy nhưng cổ áo cũng rất nhanh bị túm lại.Dật Tinh Vọng vùng vẫy trong tức giận, cậu nắm chặt đồ trên tay, những khớp tay bấu vào thùng nhỏ dần trắng bệch rồi có những vết bằm dài.Chu Trình vẫn kiên quyết không buông, khi anh định mở lời thì lập tức bị một bàn tay đẩy mạnh vào lồng ngực, khiến anh buông cậu ra và lùi lại mấy bước.Diệp Vong Lệnh mặt hơi đỏ, dường như là vừa chạy đến, một tay vừa nãy đẩy anh vẫn chưa bỏ xuống, tay còn lại ôm lấy người Dật Tinh Vọng.Chu Trình định nhào vào giật lại thì bàng hoàng phát hiện *Dật Tinh Vọng cư nhiên lại không chống cự, còn rất thoải mái dựa đầu vào người nọ?*Diệp Vong Lệnh cắt lời không cho Chu Trình có cơ hội mở miệng:"Chu Trình, biết điều chút đi, đừng động vào cậu ấy""Diệp Vong Lệnh!! Đừng xía vào, không liên quan tới mày""Sao lại có thể không liên quan?""Mày chẳng là gì của em ấy cả""Anh mới không là gì của tôi" Cậu đột nhiên lên tiếng, sau đó lại úp mặt vào người Diệp Vong Lệnh"Chuyện này điều tra rõ ràng đi rồi hẳn nói.Không phải lỗi của em ấy" Diệp Vong Lệnh vừa nói vừa xoa xoa đầu cậu, có vẻ như đang an ủi.Nhưng anh nào biết cái người ngoan ngoãn đứng tựa vào mình đang tức muốn trợn mắt chửi Chu Trình đần độn.Tay cậu cũng xiết thành đấm luôn rồi, nếu không phải do bệnh thì cậu đã trực tiếp lao vào đánh cho hắn không ra hình ra dạngNói xong, anh đỡ lấy thùng đựng đồ linh tinh của cậu bê đi, tay còn lại nắm trọn lấy tay cậu cũng dắt theo nốt.Bỏ lại một Chu Trình thẩn thờ nhìn theo trong sự rối bời và hối hận.Anh hối hận là vì đã cư xử như thế với cậu...Một tay anh hủy đi mối quan hệ vốn dĩ là tốt đẹp của cả hai người....