*Trác Phác (tìm ngọc trong đá, mài dũa đá thành ngọc): Từ những viên đá thô muốn tạo thành ngọc phải trải qua quá trình mài dũa kỳ công. Câu chuyện này cũng là hành trình của một người thầy, một người “nghệ nhân” đã dạy dỗ học trò của mình thành một văn nhân có khí chất, có học thức, có cốt cách và tấm lòng lương thiện. “Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý” “Ngọc kia chẳng dũa chẳng mài Cũng thành vô dụng, cũng hoài ngọc đi” — Chương sau — Năm 2004, mùa xuân dường như tới muộn hơn một chút. Những ngọn cây cao của đại học A chỉ vừa ửng lên màu xanh tươi, những cơn gió buốt giá lại khiến ai nấy lạnh run người. Cách tiết hai buổi sáng còn khoảng ba phút, Tề Thời Sâm bỏ hai tay vào túi cưỡi xe đạp để tránh đi cái lạnh ngoài trời. Đường tới tòa nhà của Viện Văn Học rộng mở trước mắt, không có lấy một vật cản trở bánh xe của cậu băng băng trên đường. Vì vậy đến chỗ ngoặt cuối cùng dẫn tới nơi, Tề Thời Sâm không ngần ngại khoái chí lắc mình một cái vượt qua. “Đùng.” Tề Thời…
Chương 54
Trác PhácTác giả: Hoa Tiêu Nhất Tửu HồTruyện Đam Mỹ*Trác Phác (tìm ngọc trong đá, mài dũa đá thành ngọc): Từ những viên đá thô muốn tạo thành ngọc phải trải qua quá trình mài dũa kỳ công. Câu chuyện này cũng là hành trình của một người thầy, một người “nghệ nhân” đã dạy dỗ học trò của mình thành một văn nhân có khí chất, có học thức, có cốt cách và tấm lòng lương thiện. “Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý” “Ngọc kia chẳng dũa chẳng mài Cũng thành vô dụng, cũng hoài ngọc đi” — Chương sau — Năm 2004, mùa xuân dường như tới muộn hơn một chút. Những ngọn cây cao của đại học A chỉ vừa ửng lên màu xanh tươi, những cơn gió buốt giá lại khiến ai nấy lạnh run người. Cách tiết hai buổi sáng còn khoảng ba phút, Tề Thời Sâm bỏ hai tay vào túi cưỡi xe đạp để tránh đi cái lạnh ngoài trời. Đường tới tòa nhà của Viện Văn Học rộng mở trước mắt, không có lấy một vật cản trở bánh xe của cậu băng băng trên đường. Vì vậy đến chỗ ngoặt cuối cùng dẫn tới nơi, Tề Thời Sâm không ngần ngại khoái chí lắc mình một cái vượt qua. “Đùng.” Tề Thời… Tuy rằng tính tình Cao An không quá hoạt bát, nhưng anh là một người chính trực, hiền lành. Vì thế nhân duyên thật sự không tệ, bạn bè ở giới học thuật quả thật rất nhiều, vì thế các buổi họp mặt được mời cũng không ít.Họp mặt lần này là do Ổ giáo sư từ thành phố J trở về vừa tổ chức toạ đàm xong mà khởi xướng. Cao An vốn định chối từ nhưng nề hà thật sự không thắng nổi miệng lưỡi mời gọi nhiệt tình của mọi người. Bất quá sau vài câu nói, Cao An liền thành người huynh đệ khiến Ổ lão sư “canh cánh trong lòng”, “ngày nhớ đêm mong”Nhớ mong như thế, sao lại gọi điện được mấy lần cho tôi vậy?Cao An yên lặng mắng trong lòng.…Địa điểm gặp mặt hôm nay là là một quán ăn lớn ở Tây Kinh, lúc Cao An đến mọi người đã có mặt hơn một nửa. Anh chọn một vị trí phía ngoài ngồi xuống.“Ui, mèo tới rồi? Tôi còn tưởng sẽ không đến chứ.” Ổ lão sư cười trêu một câu, lại ngoắc tay gọi phục vụ, “Có cá đù vàng chiên chứ? Lấy một dĩa. Mèo này của tôi cá gì cũng thích, cá đù vàng sao có thể bỏ qua được đây?”Cao An nghe vậy liền cười, “Không bằng gọi luôn cho tôi một bàn ngư yến — Không phải cậu nói rất nhớ tôi sao?”“Lần tới làm ngư yến. Ăn trước một dĩa cá đù vàng này đã, tôi rất muốn cậu thử món này nha.” Ổ lão sư chỉ vào thực đơn, nói món cho phục vụ, lại nhìn sang phía Cao An, “Chọn thêm mấy món cá đi.”Cao An cũng không nề hà gì, cầm thực đơn trong tay lật hai trang, “Một phần cá nướng giấy bạc, một phần canh cá, món khác tùy mọi người chọn.”Ổ lão sư lại được dịp vui đùa, “Cậu có 3 món cá này là đủ rồi, lát nữa đừng có cướp đồ ăn của tụi tôi đó.”Cao An nhẹ cười, nghiêm túc đáp lời: “Nói cho các cậu biết, đây là món cá nướng nhất định phải thử. Nhà hàng này dùng cam đỏ và rượu vang trắng thượng hạng để nấu, hương vị rất khác biệt, không tìm được ở những nơi khác đâu.”“Giáo sư Cao cậu được rồi đó. Người ngồi ở đây ai mà không biết, cậu chỉ cần thấy món cá nào ngon là dời chân đi không được chứ.”Nói lời này chính là một giáo sư đại học chính quy, từ trước đến nay đoan chính cẩn thận, nhận định thẳng thừng như vậy còn có cách nào phủ nhận được sao. Vì vậy Cao An chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ vành tai, khẽ cười một tiếng ngầm thừa nhận.Không khí bữa tiệc vẫn luôn vui vẻ, mọi người đều là bạn bè nhiều năm, lại cùng là giáo sư tiếng Trung, từ sinh hoạt đến công tác đều chỉnh chu, chuẩn mực. Giữa buổi có một vị giáo sư đi ra ngoài nghe điện thoại, sắc mặt khi trở về không được tốt lắm. Vị giáo sư này chậm rãi ăn hai đũa, lại nhịn không được trầm giọng nói một hơi. “Ầy, tôi nói các cậu nghe. Học trò thời nay thật là… Một đám tâm tư không biết là nghĩ cái gì, đã học lên đến nghiên cứu tiến sĩ rồi, vậy mà mấy hôm trước viết một bài luận văn còn sai cách thức. Bao lớn rồi! Bảo trở về sửa, mới vừa rồi lại gọi cho tôi hỏi có thể hoãn lại thêm nửa ngày không, lấy lý do đang bận việc. Tôi còn không biết cậu ta bận chuyện gì sao? Thật là…” Nói giữa chừng lại lắc đầu, gặm một ngụm ngó sen không lên tiếng nữa.Chê trách học trò cũng là điều bình thường của các thầy giáo với nhau, chuyện này vừa nhắc tới đã lập tức có người phụ họa.“Thời đại thay đổi rồi, học trò thời nay so với chúng ta cầu học lúc ấy một chút cũng không giống nhau. Chúng ta khi xưa nghe lời lão sư bao nhiêu? Chúng ta đều là lấy tôn sư trọng đạo làm trọng, các cậu biết hiện tại học trò sau lưng gọi thầy của mình là gì không?”“Ông chủ.” Cao An uống xong một ngụm canh cá, ngữ khí nhàn nhạt.Mọi người thấy vậy cũng gật gù tán thành.“Ông chủ, boss là gì chứ? Đều là những mối qua hệ chỉ dựa trên lợi ích mà thôi.”Cao An nhẹ nhàng cười một cái, tiếp lời: “Bằng không còn trông mong điều gì? Làm học trò, cùng lắm cũng chỉ là một giai đoạn ngắn trong đời người, cần gì thật lòng đối đãi, cũng hời hợt chút ít là được rồi. Làm lão sư nên rộng lượng, dốc lòng dốc sức mà dạy.”Ổ lão sư nhướng mày, “Nghe ý tứ này… Cực kỳ tâm đắc nha? Tiểu Mông nhà cậu không phải rất tốt sao? ““Tiểu Mông nhà tôi?” Cao An nhìn cậu ta một cái, thật sự không quá quen với việc này, cũng không biết nên đáp lại ra sao.“Đừng nhắc tiểu Mông, loại sự tình này cùng tiểu Mông sao có thể liên quan được. Tiểu Mông của chúng ta vừa nghe lời, lại vừa chân thành. Quá bớt lo.”Người bên cạnh tấm tắc vài tiếng, rồi thở dài: “Cậu đã có tiểu Mông lại còn không biết đủ? Như thế nào, học trò thứ hai không hợp tâm ý?”Cao An liền cười rộ lên, “Tri túc, tri túc thường lạc.” (Biết đủ, biết đủ là hạnh phúc)“Nhưng thật ra vẫn chưa nghe cậu nhắc đến học trò mới này nha.”Cao An nhìn người vừa hỏi chuyện, không nhanh không chậm gắp một miếng cá đù vàng, ăn được một nửa mới đáp lời, “Không có gì đáng nói. Vừa mới tốt nghiệp, thông minh, nỗ lực, thành tích tốt.”“Tính tình thì sao?”Cao An nén lại cảm xúc không vui trong lòng, đem miếng cá còn lại nuốt xuống nói tiếp, “Tâm tư rất sâu, không nhìn rõ hết. Ít nhất chưa nghĩ tới việc đi đường tắt là được — Các cậu cũng nếm thử món cá nướng này đi chứ?”Cả bàn đưa mắt nhìn nhau, giây tiếp theo liền nhanh chóng hưởng ứng, thuận tiện khen cá này tươi ngon ra sao. Bảy, tám người dùng văn chương khổ luyện cùng kinh nghiệm giao thiệp vài thập niên qua khen ngợi tới mức Cao An cũng phải thập phần sung sướng.
Tuy rằng tính tình Cao An không quá hoạt bát, nhưng anh là một người chính trực, hiền lành. Vì thế nhân duyên thật sự không tệ, bạn bè ở giới học thuật quả thật rất nhiều, vì thế các buổi họp mặt được mời cũng không ít.
Họp mặt lần này là do Ổ giáo sư từ thành phố J trở về vừa tổ chức toạ đàm xong mà khởi xướng. Cao An vốn định chối từ nhưng nề hà thật sự không thắng nổi miệng lưỡi mời gọi nhiệt tình của mọi người. Bất quá sau vài câu nói, Cao An liền thành người huynh đệ khiến Ổ lão sư “canh cánh trong lòng”, “ngày nhớ đêm mong”
Nhớ mong như thế, sao lại gọi điện được mấy lần cho tôi vậy?
Cao An yên lặng mắng trong lòng.
…
Địa điểm gặp mặt hôm nay là là một quán ăn lớn ở Tây Kinh, lúc Cao An đến mọi người đã có mặt hơn một nửa. Anh chọn một vị trí phía ngoài ngồi xuống.
“Ui, mèo tới rồi? Tôi còn tưởng sẽ không đến chứ.”
Ổ lão sư cười trêu một câu, lại ngoắc tay gọi phục vụ, “Có cá đù vàng chiên chứ? Lấy một dĩa. Mèo này của tôi cá gì cũng thích, cá đù vàng sao có thể bỏ qua được đây?”
Cao An nghe vậy liền cười, “Không bằng gọi luôn cho tôi một bàn ngư yến — Không phải cậu nói rất nhớ tôi sao?”
“Lần tới làm ngư yến. Ăn trước một dĩa cá đù vàng này đã, tôi rất muốn cậu thử món này nha.” Ổ lão sư chỉ vào thực đơn, nói món cho phục vụ, lại nhìn sang phía Cao An, “Chọn thêm mấy món cá đi.”
Cao An cũng không nề hà gì, cầm thực đơn trong tay lật hai trang, “Một phần cá nướng giấy bạc, một phần canh cá, món khác tùy mọi người chọn.”
Ổ lão sư lại được dịp vui đùa, “Cậu có 3 món cá này là đủ rồi, lát nữa đừng có cướp đồ ăn của tụi tôi đó.”
Cao An nhẹ cười, nghiêm túc đáp lời: “Nói cho các cậu biết, đây là món cá nướng nhất định phải thử. Nhà hàng này dùng cam đỏ và rượu vang trắng thượng hạng để nấu, hương vị rất khác biệt, không tìm được ở những nơi khác đâu.”
“Giáo sư Cao cậu được rồi đó. Người ngồi ở đây ai mà không biết, cậu chỉ cần thấy món cá nào ngon là dời chân đi không được chứ.”
Nói lời này chính là một giáo sư đại học chính quy, từ trước đến nay đoan chính cẩn thận, nhận định thẳng thừng như vậy còn có cách nào phủ nhận được sao. Vì vậy Cao An chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ vành tai, khẽ cười một tiếng ngầm thừa nhận.
Không khí bữa tiệc vẫn luôn vui vẻ, mọi người đều là bạn bè nhiều năm, lại cùng là giáo sư tiếng Trung, từ sinh hoạt đến công tác đều chỉnh chu, chuẩn mực.
Giữa buổi có một vị giáo sư đi ra ngoài nghe điện thoại, sắc mặt khi trở về không được tốt lắm. Vị giáo sư này chậm rãi ăn hai đũa, lại nhịn không được trầm giọng nói một hơi.
“Ầy, tôi nói các cậu nghe. Học trò thời nay thật là… Một đám tâm tư không biết là nghĩ cái gì, đã học lên đến nghiên cứu tiến sĩ rồi, vậy mà mấy hôm trước viết một bài luận văn còn sai cách thức.
Bao lớn rồi! Bảo trở về sửa, mới vừa rồi lại gọi cho tôi hỏi có thể hoãn lại thêm nửa ngày không, lấy lý do đang bận việc. Tôi còn không biết cậu ta bận chuyện gì sao? Thật là…” Nói giữa chừng lại lắc đầu, gặm một ngụm ngó sen không lên tiếng nữa.
Chê trách học trò cũng là điều bình thường của các thầy giáo với nhau, chuyện này vừa nhắc tới đã lập tức có người phụ họa.
“Thời đại thay đổi rồi, học trò thời nay so với chúng ta cầu học lúc ấy một chút cũng không giống nhau. Chúng ta khi xưa nghe lời lão sư bao nhiêu? Chúng ta đều là lấy tôn sư trọng đạo làm trọng, các cậu biết hiện tại học trò sau lưng gọi thầy của mình là gì không?”
“Ông chủ.” Cao An uống xong một ngụm canh cá, ngữ khí nhàn nhạt.
Mọi người thấy vậy cũng gật gù tán thành.
“Ông chủ, boss là gì chứ? Đều là những mối qua hệ chỉ dựa trên lợi ích mà thôi.”
Cao An nhẹ nhàng cười một cái, tiếp lời: “Bằng không còn trông mong điều gì? Làm học trò, cùng lắm cũng chỉ là một giai đoạn ngắn trong đời người, cần gì thật lòng đối đãi, cũng hời hợt chút ít là được rồi. Làm lão sư nên rộng lượng, dốc lòng dốc sức mà dạy.”
Ổ lão sư nhướng mày, “Nghe ý tứ này… Cực kỳ tâm đắc nha? Tiểu Mông nhà cậu không phải rất tốt sao? “
“Tiểu Mông nhà tôi?” Cao An nhìn cậu ta một cái, thật sự không quá quen với việc này, cũng không biết nên đáp lại ra sao.
“Đừng nhắc tiểu Mông, loại sự tình này cùng tiểu Mông sao có thể liên quan được. Tiểu Mông của chúng ta vừa nghe lời, lại vừa chân thành. Quá bớt lo.”
Người bên cạnh tấm tắc vài tiếng, rồi thở dài: “Cậu đã có tiểu Mông lại còn không biết đủ? Như thế nào, học trò thứ hai không hợp tâm ý?”
Cao An liền cười rộ lên, “Tri túc, tri túc thường lạc.”
(Biết đủ, biết đủ là hạnh phúc)
“Nhưng thật ra vẫn chưa nghe cậu nhắc đến học trò mới này nha.”
Cao An nhìn người vừa hỏi chuyện, không nhanh không chậm gắp một miếng cá đù vàng, ăn được một nửa mới đáp lời, “Không có gì đáng nói. Vừa mới tốt nghiệp, thông minh, nỗ lực, thành tích tốt.”
“Tính tình thì sao?”
Cao An nén lại cảm xúc không vui trong lòng, đem miếng cá còn lại nuốt xuống nói tiếp, “Tâm tư rất sâu, không nhìn rõ hết. Ít nhất chưa nghĩ tới việc đi đường tắt là được — Các cậu cũng nếm thử món cá nướng này đi chứ?”
Cả bàn đưa mắt nhìn nhau, giây tiếp theo liền nhanh chóng hưởng ứng, thuận tiện khen cá này tươi ngon ra sao. Bảy, tám người dùng văn chương khổ luyện cùng kinh nghiệm giao thiệp vài thập niên qua khen ngợi tới mức Cao An cũng phải thập phần sung sướng.
Trác PhácTác giả: Hoa Tiêu Nhất Tửu HồTruyện Đam Mỹ*Trác Phác (tìm ngọc trong đá, mài dũa đá thành ngọc): Từ những viên đá thô muốn tạo thành ngọc phải trải qua quá trình mài dũa kỳ công. Câu chuyện này cũng là hành trình của một người thầy, một người “nghệ nhân” đã dạy dỗ học trò của mình thành một văn nhân có khí chất, có học thức, có cốt cách và tấm lòng lương thiện. “Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý” “Ngọc kia chẳng dũa chẳng mài Cũng thành vô dụng, cũng hoài ngọc đi” — Chương sau — Năm 2004, mùa xuân dường như tới muộn hơn một chút. Những ngọn cây cao của đại học A chỉ vừa ửng lên màu xanh tươi, những cơn gió buốt giá lại khiến ai nấy lạnh run người. Cách tiết hai buổi sáng còn khoảng ba phút, Tề Thời Sâm bỏ hai tay vào túi cưỡi xe đạp để tránh đi cái lạnh ngoài trời. Đường tới tòa nhà của Viện Văn Học rộng mở trước mắt, không có lấy một vật cản trở bánh xe của cậu băng băng trên đường. Vì vậy đến chỗ ngoặt cuối cùng dẫn tới nơi, Tề Thời Sâm không ngần ngại khoái chí lắc mình một cái vượt qua. “Đùng.” Tề Thời… Tuy rằng tính tình Cao An không quá hoạt bát, nhưng anh là một người chính trực, hiền lành. Vì thế nhân duyên thật sự không tệ, bạn bè ở giới học thuật quả thật rất nhiều, vì thế các buổi họp mặt được mời cũng không ít.Họp mặt lần này là do Ổ giáo sư từ thành phố J trở về vừa tổ chức toạ đàm xong mà khởi xướng. Cao An vốn định chối từ nhưng nề hà thật sự không thắng nổi miệng lưỡi mời gọi nhiệt tình của mọi người. Bất quá sau vài câu nói, Cao An liền thành người huynh đệ khiến Ổ lão sư “canh cánh trong lòng”, “ngày nhớ đêm mong”Nhớ mong như thế, sao lại gọi điện được mấy lần cho tôi vậy?Cao An yên lặng mắng trong lòng.…Địa điểm gặp mặt hôm nay là là một quán ăn lớn ở Tây Kinh, lúc Cao An đến mọi người đã có mặt hơn một nửa. Anh chọn một vị trí phía ngoài ngồi xuống.“Ui, mèo tới rồi? Tôi còn tưởng sẽ không đến chứ.” Ổ lão sư cười trêu một câu, lại ngoắc tay gọi phục vụ, “Có cá đù vàng chiên chứ? Lấy một dĩa. Mèo này của tôi cá gì cũng thích, cá đù vàng sao có thể bỏ qua được đây?”Cao An nghe vậy liền cười, “Không bằng gọi luôn cho tôi một bàn ngư yến — Không phải cậu nói rất nhớ tôi sao?”“Lần tới làm ngư yến. Ăn trước một dĩa cá đù vàng này đã, tôi rất muốn cậu thử món này nha.” Ổ lão sư chỉ vào thực đơn, nói món cho phục vụ, lại nhìn sang phía Cao An, “Chọn thêm mấy món cá đi.”Cao An cũng không nề hà gì, cầm thực đơn trong tay lật hai trang, “Một phần cá nướng giấy bạc, một phần canh cá, món khác tùy mọi người chọn.”Ổ lão sư lại được dịp vui đùa, “Cậu có 3 món cá này là đủ rồi, lát nữa đừng có cướp đồ ăn của tụi tôi đó.”Cao An nhẹ cười, nghiêm túc đáp lời: “Nói cho các cậu biết, đây là món cá nướng nhất định phải thử. Nhà hàng này dùng cam đỏ và rượu vang trắng thượng hạng để nấu, hương vị rất khác biệt, không tìm được ở những nơi khác đâu.”“Giáo sư Cao cậu được rồi đó. Người ngồi ở đây ai mà không biết, cậu chỉ cần thấy món cá nào ngon là dời chân đi không được chứ.”Nói lời này chính là một giáo sư đại học chính quy, từ trước đến nay đoan chính cẩn thận, nhận định thẳng thừng như vậy còn có cách nào phủ nhận được sao. Vì vậy Cao An chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ vành tai, khẽ cười một tiếng ngầm thừa nhận.Không khí bữa tiệc vẫn luôn vui vẻ, mọi người đều là bạn bè nhiều năm, lại cùng là giáo sư tiếng Trung, từ sinh hoạt đến công tác đều chỉnh chu, chuẩn mực. Giữa buổi có một vị giáo sư đi ra ngoài nghe điện thoại, sắc mặt khi trở về không được tốt lắm. Vị giáo sư này chậm rãi ăn hai đũa, lại nhịn không được trầm giọng nói một hơi. “Ầy, tôi nói các cậu nghe. Học trò thời nay thật là… Một đám tâm tư không biết là nghĩ cái gì, đã học lên đến nghiên cứu tiến sĩ rồi, vậy mà mấy hôm trước viết một bài luận văn còn sai cách thức. Bao lớn rồi! Bảo trở về sửa, mới vừa rồi lại gọi cho tôi hỏi có thể hoãn lại thêm nửa ngày không, lấy lý do đang bận việc. Tôi còn không biết cậu ta bận chuyện gì sao? Thật là…” Nói giữa chừng lại lắc đầu, gặm một ngụm ngó sen không lên tiếng nữa.Chê trách học trò cũng là điều bình thường của các thầy giáo với nhau, chuyện này vừa nhắc tới đã lập tức có người phụ họa.“Thời đại thay đổi rồi, học trò thời nay so với chúng ta cầu học lúc ấy một chút cũng không giống nhau. Chúng ta khi xưa nghe lời lão sư bao nhiêu? Chúng ta đều là lấy tôn sư trọng đạo làm trọng, các cậu biết hiện tại học trò sau lưng gọi thầy của mình là gì không?”“Ông chủ.” Cao An uống xong một ngụm canh cá, ngữ khí nhàn nhạt.Mọi người thấy vậy cũng gật gù tán thành.“Ông chủ, boss là gì chứ? Đều là những mối qua hệ chỉ dựa trên lợi ích mà thôi.”Cao An nhẹ nhàng cười một cái, tiếp lời: “Bằng không còn trông mong điều gì? Làm học trò, cùng lắm cũng chỉ là một giai đoạn ngắn trong đời người, cần gì thật lòng đối đãi, cũng hời hợt chút ít là được rồi. Làm lão sư nên rộng lượng, dốc lòng dốc sức mà dạy.”Ổ lão sư nhướng mày, “Nghe ý tứ này… Cực kỳ tâm đắc nha? Tiểu Mông nhà cậu không phải rất tốt sao? ““Tiểu Mông nhà tôi?” Cao An nhìn cậu ta một cái, thật sự không quá quen với việc này, cũng không biết nên đáp lại ra sao.“Đừng nhắc tiểu Mông, loại sự tình này cùng tiểu Mông sao có thể liên quan được. Tiểu Mông của chúng ta vừa nghe lời, lại vừa chân thành. Quá bớt lo.”Người bên cạnh tấm tắc vài tiếng, rồi thở dài: “Cậu đã có tiểu Mông lại còn không biết đủ? Như thế nào, học trò thứ hai không hợp tâm ý?”Cao An liền cười rộ lên, “Tri túc, tri túc thường lạc.” (Biết đủ, biết đủ là hạnh phúc)“Nhưng thật ra vẫn chưa nghe cậu nhắc đến học trò mới này nha.”Cao An nhìn người vừa hỏi chuyện, không nhanh không chậm gắp một miếng cá đù vàng, ăn được một nửa mới đáp lời, “Không có gì đáng nói. Vừa mới tốt nghiệp, thông minh, nỗ lực, thành tích tốt.”“Tính tình thì sao?”Cao An nén lại cảm xúc không vui trong lòng, đem miếng cá còn lại nuốt xuống nói tiếp, “Tâm tư rất sâu, không nhìn rõ hết. Ít nhất chưa nghĩ tới việc đi đường tắt là được — Các cậu cũng nếm thử món cá nướng này đi chứ?”Cả bàn đưa mắt nhìn nhau, giây tiếp theo liền nhanh chóng hưởng ứng, thuận tiện khen cá này tươi ngon ra sao. Bảy, tám người dùng văn chương khổ luyện cùng kinh nghiệm giao thiệp vài thập niên qua khen ngợi tới mức Cao An cũng phải thập phần sung sướng.