Tác giả:

Bạch Tử Lệ - là kết quả tình yêu của thần dê Pan và một người con gái của một thường dân. Hai người đã gặp gỡ và nảy sinh tình yêu - một thứ không thể tồn tại trong quy luật của thiên đình, hai người có ăn nằm với nhau và sinh ra một đứa con nửa người nửa dê, người ta gọi là Bạch Dương. Và có truyền thuyết rằng, nếu ai có được chiếc sừng của Bạch Dương, thì chắc chắn sẽ có được sức mạnh vô biên, trường sinh bất tử, mạnh mẽ hơn tất cả... Để bảo vệ con của mình, thần dê Pan cùng với người con gái ấy, hai người đã lén lút sống ở dưới nhân gian, một nhà ba người sống hạnh phúc.Tiên đế cũng đã biết được chuyện này nên đã nổi trận lôi đinh và bắt hai người phải rời xa nhau, thân dê thì bị bắt lên thiên đình chịu tôi, còn dân nữa ấy ôm con bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi nơi này, một nơi mà thần không thể nhìn thấy... Hai mẹ con đến một ngôi làng nhỏ ở ven bờ sông, nơi đây tuy rằng rất nghèo nhưng được cái người dân luôn luôn niềm nở, thân thiện với người khác, sẵn sàng tiếp nhận hai mẹ con,…

Chương 74: 74: Bão 2025

Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!Tác giả: PhoanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Dị NăngBạch Tử Lệ - là kết quả tình yêu của thần dê Pan và một người con gái của một thường dân. Hai người đã gặp gỡ và nảy sinh tình yêu - một thứ không thể tồn tại trong quy luật của thiên đình, hai người có ăn nằm với nhau và sinh ra một đứa con nửa người nửa dê, người ta gọi là Bạch Dương. Và có truyền thuyết rằng, nếu ai có được chiếc sừng của Bạch Dương, thì chắc chắn sẽ có được sức mạnh vô biên, trường sinh bất tử, mạnh mẽ hơn tất cả... Để bảo vệ con của mình, thần dê Pan cùng với người con gái ấy, hai người đã lén lút sống ở dưới nhân gian, một nhà ba người sống hạnh phúc.Tiên đế cũng đã biết được chuyện này nên đã nổi trận lôi đinh và bắt hai người phải rời xa nhau, thân dê thì bị bắt lên thiên đình chịu tôi, còn dân nữa ấy ôm con bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi nơi này, một nơi mà thần không thể nhìn thấy... Hai mẹ con đến một ngôi làng nhỏ ở ven bờ sông, nơi đây tuy rằng rất nghèo nhưng được cái người dân luôn luôn niềm nở, thân thiện với người khác, sẵn sàng tiếp nhận hai mẹ con,… ...Bên chỗ Kỳ Lâm...Hiện tại Kỳ Lâm đang rất đau đầu, vì sao lại như vậy? Vì cái tên Mạc Chi Dương đã dồn hết công việc lên đầu Kỳ Lâm chỉ vì muốn ở bên cạnh người yêu, một núi giấy tờ đang chờ Kỳ Lâm xử lý.Mặc dù đã nói rằng mình đau tay để trốn rồi nhưng Mạc Chi Dương không hề quan tâm đến chuyện đó mà cứ giao hết cho Kỳ Lâm, đã vậy còn cử thêm Thất Vĩnh ở bên cạnh trông xem Kỳ Lâm có trốn việc không nữa.Đúng là tức chết mất thôi.Đã qua hai canh giờ rồi mà Kỳ Lâm vẫn phải ngồi ở đó xử lý hết đồng tài liệu, không dám trốn vì Thất Vĩnh vẫn đứng ở đó, nếu Kỳ Lâm mà trốn thì kiểu gì cũng bị tóm lại mà thôi.Bây giờ Kỳ Lâm cực kì buồn ngủ rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, hai người chim chuột thì cứ chim chuột với nhau thì tại sao người chịu khổ lại là Kỳ Lâm chứ? Nội tâm đang gào thét dữ dỗi vì một là đi ngủ hai là tiếp tục ở lại và làm tiếp.Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo đến, Kỳ Lâm không chịu nổi nữa, liền quay ra chỗ Thất Vĩnh, nhìn với ánh mắt cầu xin và nói- “Thất Vĩnh à, cho ta nghỉ một chút được không? Ta buồn ngủ lắm rồi, đã qua ngày rồi mà ta chưa được ngủ gì cả...”- “Không được! Ngài vẫn phải tiếp tục.Nhị hoàng tử đã nói là trong buổi tối này đại nhân phải giải quyết xong tất cả mới cho đi ngủ”- “Nhưng mà ta đã ngồi hai canh giờ rồi đó! Lưng ta rất rất đau, eo ta cũng vậy, ta mỏi tay, mỏi chân, mỏi cả người nữa.Cho ta nghỉ đi mà, Thất Vĩnh~”- “Không là không! Đây là lệnh của nhị hoàng tử, ngài không thể cãi lại được”Thấy Thất Vĩnh cứng nhắc làm theo lời của Mạc CHI Dương như vậy, Kỳ Lâm liền bĩu môi, khó chịu ra mặt, cớ sao lại không cho Kỳ Lâm nghỉ chứ, tính ra cấp bậc của Kỳ Lâm cao hơn Thất Vĩnh, sao Thất Vĩnh lại không sợ với không nghe theo? Đã vậy thì Kỳ Lâm đây sẽ cho biết tay, nắm được điểm yếu của Thất Vĩnh rồi thì cứ thế mà triển thôi.Bỗng, Kỳ Lâm mở cúc áo ra, để lộ b* ng*c của mình ra, tuy không quá trắng mà hơi ngăm đen một chút nhưng với mày da này ở đây cũng được coi là rất trắng rồi.Kỳ Lâm phẩy phẩy tay của mình báo hiệu như mình đang rất nóng, cố tình cởi luôn cả áo khoác mỏng bên ngoài nữa, bây giờ cả b* ng*c săn chắc của Kỳ Lâm được phơi ra trước mặt Thất Vĩnh.Kỳ Lâm lén nhìn Thất Vĩnh thì thấy Thất Vĩnh đang nhìn chằm chằm vào mình, âm thầm nuốt nước bọt, Kỳ Lâm thầm đắc ý, cố tình để lộ ra nhiều hơn nữa để Thất Vĩnh có thể nhìn thấy.Thất Vĩnh thấy Kỳ Lâm chuẩn bị có ý đồ với mình liền đỏ mặt mà quay đi, Kỳ Lâm thấy vậy liền lập tức đứng dậy, tiến lại gần Thất Vĩnh- “Thất Vĩnh, ta nóng quá~ Ngươi cho ta nghỉ ngơi nhé, ta cũng mệt nữa.Ngươi cho ta nghỉ đi nhé”- “Không thể! Ngài mau vào làm việc đi.Nếu ngài nóng thì để ta quạt cho”- “Ồ, vậy sao? Nhưng mỗi quạt cho ta không thì không đủ.Ta muốn cái gì đó mát lạnh hơn cơ, như ngươi chẳng hạn~”Nói xong, Kỳ Lâm nắm lấy tay của Thất Vĩnh rồi đặt vào trong ngực mình, bàn tay Thất Vĩnh đúng mát lạnh khiến cho Kỳ Lâm thoải mái vô cùng.Bàn tay khi được tiếp xúc với làn da mềm mại của Kỳ Lâm, Thất Vĩnh đã ngại rồi nay còn ngại hơn, định rút tay về nhưng Kỳ Lâm không cho mà giữ chặt lấy để đó, còn cố ý để bàn tay Thất Vĩnh sâu hơn qua lớp áo.Lúc này, Thất Vĩnh không chịu nổi nữa, mặt liền đen sì, không nói bất cứ cái gì, để im cho Kỳ Lâm tùy ý hành động; Kỳ Lâm thấy vậy liền ngơ ngác ra, nghĩ rằng chả nhẽ kế hoạch của mình thất bại rồi sao? Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Thất Vĩnh vác lên, rồi đưa đi đâu đó- “Nè nè nè, ngươi đưa ta đi đâu đó? Cho ta xuống, cho ta xuống!!”- “Tất nhiên là đi nghỉ ngơi rồi ạ.Đại nhân nói rằng muốn nghỉ ngơi mà, ta đưa đại nhân về phòng”- “Ờ kìa, này này này...Đừng bỏ là ngươi...Ngươi định làm cái đó đó nhé?”- “Ta chỉ làm theo lời đại nhân mà thôi”- “Không...Không được!! Ta muốn quay lại làm việc...KHÔNGGGGGG!”...Bên chỗ Mạc Chi Dương...Hai người ngồi tâm sự một lúc thì Bạch Tử Lệ đã chìm vào trong giấc ngủ từ khi nào, Mạc Chi Dương thấy vậy liền ôn nhu bế vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ xuống giường rồi cũng vào trong chăn ôm lấy người yêu.Tình ra có bạn thân cũng được phết đó, đỡ được bao nhiêu việc.Lần sau cứ thế mà nhờ thôi~- "MẠC CHI DƯƠNG!! CÁI TÊN CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠIIIIII".

...Bên chỗ Kỳ Lâm...

Hiện tại Kỳ Lâm đang rất đau đầu, vì sao lại như vậy? Vì cái tên Mạc Chi Dương đã dồn hết công việc lên đầu Kỳ Lâm chỉ vì muốn ở bên cạnh người yêu, một núi giấy tờ đang chờ Kỳ Lâm xử lý.

Mặc dù đã nói rằng mình đau tay để trốn rồi nhưng Mạc Chi Dương không hề quan tâm đến chuyện đó mà cứ giao hết cho Kỳ Lâm, đã vậy còn cử thêm Thất Vĩnh ở bên cạnh trông xem Kỳ Lâm có trốn việc không nữa.

Đúng là tức chết mất thôi.

Đã qua hai canh giờ rồi mà Kỳ Lâm vẫn phải ngồi ở đó xử lý hết đồng tài liệu, không dám trốn vì Thất Vĩnh vẫn đứng ở đó, nếu Kỳ Lâm mà trốn thì kiểu gì cũng bị tóm lại mà thôi.

Bây giờ Kỳ Lâm cực kì buồn ngủ rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, hai người chim chuột thì cứ chim chuột với nhau thì tại sao người chịu khổ lại là Kỳ Lâm chứ? Nội tâm đang gào thét dữ dỗi vì một là đi ngủ hai là tiếp tục ở lại và làm tiếp.

Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo đến, Kỳ Lâm không chịu nổi nữa, liền quay ra chỗ Thất Vĩnh, nhìn với ánh mắt cầu xin và nói

- “Thất Vĩnh à, cho ta nghỉ một chút được không? Ta buồn ngủ lắm rồi, đã qua ngày rồi mà ta chưa được ngủ gì cả...”

- “Không được! Ngài vẫn phải tiếp tục.

Nhị hoàng tử đã nói là trong buổi tối này đại nhân phải giải quyết xong tất cả mới cho đi ngủ”

- “Nhưng mà ta đã ngồi hai canh giờ rồi đó! Lưng ta rất rất đau, eo ta cũng vậy, ta mỏi tay, mỏi chân, mỏi cả người nữa.

Cho ta nghỉ đi mà, Thất Vĩnh~”

- “Không là không! Đây là lệnh của nhị hoàng tử, ngài không thể cãi lại được”

Thấy Thất Vĩnh cứng nhắc làm theo lời của Mạc CHI Dương như vậy, Kỳ Lâm liền bĩu môi, khó chịu ra mặt, cớ sao lại không cho Kỳ Lâm nghỉ chứ, tính ra cấp bậc của Kỳ Lâm cao hơn Thất Vĩnh, sao Thất Vĩnh lại không sợ với không nghe theo? Đã vậy thì Kỳ Lâm đây sẽ cho biết tay, nắm được điểm yếu của Thất Vĩnh rồi thì cứ thế mà triển thôi.

Bỗng, Kỳ Lâm mở cúc áo ra, để lộ b* ng*c của mình ra, tuy không quá trắng mà hơi ngăm đen một chút nhưng với mày da này ở đây cũng được coi là rất trắng rồi.

Kỳ Lâm phẩy phẩy tay của mình báo hiệu như mình đang rất nóng, cố tình cởi luôn cả áo khoác mỏng bên ngoài nữa, bây giờ cả b* ng*c săn chắc của Kỳ Lâm được phơi ra trước mặt Thất Vĩnh.

Kỳ Lâm lén nhìn Thất Vĩnh thì thấy Thất Vĩnh đang nhìn chằm chằm vào mình, âm thầm nuốt nước bọt, Kỳ Lâm thầm đắc ý, cố tình để lộ ra nhiều hơn nữa để Thất Vĩnh có thể nhìn thấy.

Thất Vĩnh thấy Kỳ Lâm chuẩn bị có ý đồ với mình liền đỏ mặt mà quay đi, Kỳ Lâm thấy vậy liền lập tức đứng dậy, tiến lại gần Thất Vĩnh

- “Thất Vĩnh, ta nóng quá~ Ngươi cho ta nghỉ ngơi nhé, ta cũng mệt nữa.

Ngươi cho ta nghỉ đi nhé”

- “Không thể! Ngài mau vào làm việc đi.

Nếu ngài nóng thì để ta quạt cho”

- “Ồ, vậy sao? Nhưng mỗi quạt cho ta không thì không đủ.

Ta muốn cái gì đó mát lạnh hơn cơ, như ngươi chẳng hạn~”

Nói xong, Kỳ Lâm nắm lấy tay của Thất Vĩnh rồi đặt vào trong ngực mình, bàn tay Thất Vĩnh đúng mát lạnh khiến cho Kỳ Lâm thoải mái vô cùng.

Bàn tay khi được tiếp xúc với làn da mềm mại của Kỳ Lâm, Thất Vĩnh đã ngại rồi nay còn ngại hơn, định rút tay về nhưng Kỳ Lâm không cho mà giữ chặt lấy để đó, còn cố ý để bàn tay Thất Vĩnh sâu hơn qua lớp áo.

Lúc này, Thất Vĩnh không chịu nổi nữa, mặt liền đen sì, không nói bất cứ cái gì, để im cho Kỳ Lâm tùy ý hành động; Kỳ Lâm thấy vậy liền ngơ ngác ra, nghĩ rằng chả nhẽ kế hoạch của mình thất bại rồi sao? Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Thất Vĩnh vác lên, rồi đưa đi đâu đó

- “Nè nè nè, ngươi đưa ta đi đâu đó? Cho ta xuống, cho ta xuống!!”

- “Tất nhiên là đi nghỉ ngơi rồi ạ.

Đại nhân nói rằng muốn nghỉ ngơi mà, ta đưa đại nhân về phòng”

- “Ờ kìa, này này này...Đừng bỏ là ngươi...Ngươi định làm cái đó đó nhé?”

- “Ta chỉ làm theo lời đại nhân mà thôi”

- “Không...Không được!! Ta muốn quay lại làm việc...KHÔNGGGGGG!”

...Bên chỗ Mạc Chi Dương...

Hai người ngồi tâm sự một lúc thì Bạch Tử Lệ đã chìm vào trong giấc ngủ từ khi nào, Mạc Chi Dương thấy vậy liền ôn nhu bế vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ xuống giường rồi cũng vào trong chăn ôm lấy người yêu.

Tình ra có bạn thân cũng được phết đó, đỡ được bao nhiêu việc.

Lần sau cứ thế mà nhờ thôi~

- "MẠC CHI DƯƠNG!! CÁI TÊN CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠIIIIII".

Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!Tác giả: PhoanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Dị NăngBạch Tử Lệ - là kết quả tình yêu của thần dê Pan và một người con gái của một thường dân. Hai người đã gặp gỡ và nảy sinh tình yêu - một thứ không thể tồn tại trong quy luật của thiên đình, hai người có ăn nằm với nhau và sinh ra một đứa con nửa người nửa dê, người ta gọi là Bạch Dương. Và có truyền thuyết rằng, nếu ai có được chiếc sừng của Bạch Dương, thì chắc chắn sẽ có được sức mạnh vô biên, trường sinh bất tử, mạnh mẽ hơn tất cả... Để bảo vệ con của mình, thần dê Pan cùng với người con gái ấy, hai người đã lén lút sống ở dưới nhân gian, một nhà ba người sống hạnh phúc.Tiên đế cũng đã biết được chuyện này nên đã nổi trận lôi đinh và bắt hai người phải rời xa nhau, thân dê thì bị bắt lên thiên đình chịu tôi, còn dân nữa ấy ôm con bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi nơi này, một nơi mà thần không thể nhìn thấy... Hai mẹ con đến một ngôi làng nhỏ ở ven bờ sông, nơi đây tuy rằng rất nghèo nhưng được cái người dân luôn luôn niềm nở, thân thiện với người khác, sẵn sàng tiếp nhận hai mẹ con,… ...Bên chỗ Kỳ Lâm...Hiện tại Kỳ Lâm đang rất đau đầu, vì sao lại như vậy? Vì cái tên Mạc Chi Dương đã dồn hết công việc lên đầu Kỳ Lâm chỉ vì muốn ở bên cạnh người yêu, một núi giấy tờ đang chờ Kỳ Lâm xử lý.Mặc dù đã nói rằng mình đau tay để trốn rồi nhưng Mạc Chi Dương không hề quan tâm đến chuyện đó mà cứ giao hết cho Kỳ Lâm, đã vậy còn cử thêm Thất Vĩnh ở bên cạnh trông xem Kỳ Lâm có trốn việc không nữa.Đúng là tức chết mất thôi.Đã qua hai canh giờ rồi mà Kỳ Lâm vẫn phải ngồi ở đó xử lý hết đồng tài liệu, không dám trốn vì Thất Vĩnh vẫn đứng ở đó, nếu Kỳ Lâm mà trốn thì kiểu gì cũng bị tóm lại mà thôi.Bây giờ Kỳ Lâm cực kì buồn ngủ rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, hai người chim chuột thì cứ chim chuột với nhau thì tại sao người chịu khổ lại là Kỳ Lâm chứ? Nội tâm đang gào thét dữ dỗi vì một là đi ngủ hai là tiếp tục ở lại và làm tiếp.Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo đến, Kỳ Lâm không chịu nổi nữa, liền quay ra chỗ Thất Vĩnh, nhìn với ánh mắt cầu xin và nói- “Thất Vĩnh à, cho ta nghỉ một chút được không? Ta buồn ngủ lắm rồi, đã qua ngày rồi mà ta chưa được ngủ gì cả...”- “Không được! Ngài vẫn phải tiếp tục.Nhị hoàng tử đã nói là trong buổi tối này đại nhân phải giải quyết xong tất cả mới cho đi ngủ”- “Nhưng mà ta đã ngồi hai canh giờ rồi đó! Lưng ta rất rất đau, eo ta cũng vậy, ta mỏi tay, mỏi chân, mỏi cả người nữa.Cho ta nghỉ đi mà, Thất Vĩnh~”- “Không là không! Đây là lệnh của nhị hoàng tử, ngài không thể cãi lại được”Thấy Thất Vĩnh cứng nhắc làm theo lời của Mạc CHI Dương như vậy, Kỳ Lâm liền bĩu môi, khó chịu ra mặt, cớ sao lại không cho Kỳ Lâm nghỉ chứ, tính ra cấp bậc của Kỳ Lâm cao hơn Thất Vĩnh, sao Thất Vĩnh lại không sợ với không nghe theo? Đã vậy thì Kỳ Lâm đây sẽ cho biết tay, nắm được điểm yếu của Thất Vĩnh rồi thì cứ thế mà triển thôi.Bỗng, Kỳ Lâm mở cúc áo ra, để lộ b* ng*c của mình ra, tuy không quá trắng mà hơi ngăm đen một chút nhưng với mày da này ở đây cũng được coi là rất trắng rồi.Kỳ Lâm phẩy phẩy tay của mình báo hiệu như mình đang rất nóng, cố tình cởi luôn cả áo khoác mỏng bên ngoài nữa, bây giờ cả b* ng*c săn chắc của Kỳ Lâm được phơi ra trước mặt Thất Vĩnh.Kỳ Lâm lén nhìn Thất Vĩnh thì thấy Thất Vĩnh đang nhìn chằm chằm vào mình, âm thầm nuốt nước bọt, Kỳ Lâm thầm đắc ý, cố tình để lộ ra nhiều hơn nữa để Thất Vĩnh có thể nhìn thấy.Thất Vĩnh thấy Kỳ Lâm chuẩn bị có ý đồ với mình liền đỏ mặt mà quay đi, Kỳ Lâm thấy vậy liền lập tức đứng dậy, tiến lại gần Thất Vĩnh- “Thất Vĩnh, ta nóng quá~ Ngươi cho ta nghỉ ngơi nhé, ta cũng mệt nữa.Ngươi cho ta nghỉ đi nhé”- “Không thể! Ngài mau vào làm việc đi.Nếu ngài nóng thì để ta quạt cho”- “Ồ, vậy sao? Nhưng mỗi quạt cho ta không thì không đủ.Ta muốn cái gì đó mát lạnh hơn cơ, như ngươi chẳng hạn~”Nói xong, Kỳ Lâm nắm lấy tay của Thất Vĩnh rồi đặt vào trong ngực mình, bàn tay Thất Vĩnh đúng mát lạnh khiến cho Kỳ Lâm thoải mái vô cùng.Bàn tay khi được tiếp xúc với làn da mềm mại của Kỳ Lâm, Thất Vĩnh đã ngại rồi nay còn ngại hơn, định rút tay về nhưng Kỳ Lâm không cho mà giữ chặt lấy để đó, còn cố ý để bàn tay Thất Vĩnh sâu hơn qua lớp áo.Lúc này, Thất Vĩnh không chịu nổi nữa, mặt liền đen sì, không nói bất cứ cái gì, để im cho Kỳ Lâm tùy ý hành động; Kỳ Lâm thấy vậy liền ngơ ngác ra, nghĩ rằng chả nhẽ kế hoạch của mình thất bại rồi sao? Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Thất Vĩnh vác lên, rồi đưa đi đâu đó- “Nè nè nè, ngươi đưa ta đi đâu đó? Cho ta xuống, cho ta xuống!!”- “Tất nhiên là đi nghỉ ngơi rồi ạ.Đại nhân nói rằng muốn nghỉ ngơi mà, ta đưa đại nhân về phòng”- “Ờ kìa, này này này...Đừng bỏ là ngươi...Ngươi định làm cái đó đó nhé?”- “Ta chỉ làm theo lời đại nhân mà thôi”- “Không...Không được!! Ta muốn quay lại làm việc...KHÔNGGGGGG!”...Bên chỗ Mạc Chi Dương...Hai người ngồi tâm sự một lúc thì Bạch Tử Lệ đã chìm vào trong giấc ngủ từ khi nào, Mạc Chi Dương thấy vậy liền ôn nhu bế vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ xuống giường rồi cũng vào trong chăn ôm lấy người yêu.Tình ra có bạn thân cũng được phết đó, đỡ được bao nhiêu việc.Lần sau cứ thế mà nhờ thôi~- "MẠC CHI DƯƠNG!! CÁI TÊN CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠIIIIII".

Chương 74: 74: Bão 2025