Ánh nắng xuyên qua ô kính nhỏ của quán cà phê, chiếu rọi vào mái tóc nâu hạt dẻ của cậu thanh niên trẻ. Thoạt nhìn cậu có vẻ hơn 20 tuổi, làn da trắng mịn hơi ửng hồng vì nóng, đôi môi nhỏ mềm mại đang nói gì đó. "Sao......sao cậu lại là cái người sẽ cùng tôi kết hôn giả được cơ chứ?", cậu thanh niên có mái tóc nâu hạt dẻ gấp gáp lên tiếng chất vấn. Đáp lời cậu là tiếng xe cộ chạy không ngớt ngoài đường, tiếng lá rời cành đang xào xạc rơi. "Tống Du Hàn, lâu rồi không gặp", thanh âm trầm thấp của người thanh niên đối diện bỗng vang lên. Anh không trả lời cậu mà chỉ âm trầm chào hỏi một tiếng. Anh trông chừng cũng khoảng trạc tuổi cậu thanh niên tóc nâu, nhưng dường như trên người lại có khí chất và phong thái trưởng thành hơn hẳn. "Trần Lục Phong, không phải cậu ra nước ngoài mấy năm rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ định cư ở bên đó luôn chứ. Quay về khi nào, tại sao không gọi điện báo cho tôi một tiếng", đúng vậy người thanh niên trông trưởng thành hơn là Trần Lục Phong - trúc mã…
Chương 28: Chương 28
Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn RồiTác giả: Mặt trời ^_^Truyện Đam MỹÁnh nắng xuyên qua ô kính nhỏ của quán cà phê, chiếu rọi vào mái tóc nâu hạt dẻ của cậu thanh niên trẻ. Thoạt nhìn cậu có vẻ hơn 20 tuổi, làn da trắng mịn hơi ửng hồng vì nóng, đôi môi nhỏ mềm mại đang nói gì đó. "Sao......sao cậu lại là cái người sẽ cùng tôi kết hôn giả được cơ chứ?", cậu thanh niên có mái tóc nâu hạt dẻ gấp gáp lên tiếng chất vấn. Đáp lời cậu là tiếng xe cộ chạy không ngớt ngoài đường, tiếng lá rời cành đang xào xạc rơi. "Tống Du Hàn, lâu rồi không gặp", thanh âm trầm thấp của người thanh niên đối diện bỗng vang lên. Anh không trả lời cậu mà chỉ âm trầm chào hỏi một tiếng. Anh trông chừng cũng khoảng trạc tuổi cậu thanh niên tóc nâu, nhưng dường như trên người lại có khí chất và phong thái trưởng thành hơn hẳn. "Trần Lục Phong, không phải cậu ra nước ngoài mấy năm rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ định cư ở bên đó luôn chứ. Quay về khi nào, tại sao không gọi điện báo cho tôi một tiếng", đúng vậy người thanh niên trông trưởng thành hơn là Trần Lục Phong - trúc mã… "Có rồi, đúng là có một người như vậy thật.Mình đúng là ngốc mà, tại sao lại quên cậu ấy chứ." Du Hàn vì vui quá mà bất giác nói thành tiếng những suy nghĩ trong lòng.Không biết người Du Hàn nhắc đến kia rốt cục là ai.Nhưng hình như là người mà cậu quen biết hoặc thậm chí quen thân.Sau khi bất giác nói lên mấy câu kia thì ngay sau đó đó không biết vì lí do gì mà Du Hàn bỗng lấy điện thoại ra rồi ấn vào mục danh bạ.Tiếp đó chỉ thấy cậu lướt lướt tìm tìm cái gì đó trong danh bạ rất chuyên chú.Sau vài chục giây, có lẽ Du Hàn cũng đã tìm được cái tên mà cậu muốn tìm rồi nên liền dừng hành động lướt lướt ngón tay.Mà thay vào đó là hành động ấn nhẹ ngón tay vào cái tên Nguyên Nguyên.Du Hàn và Nguyên Nguyên là bạn chơi thân từ thuở bé, từ lúc học mẫu giáo cho đến tận bây giờ.Lúc nhỏ ba mẹ cậu ấy và ba mẹ cậu khá thân nhau cũng có thể nói là bạn thân.Nên vì thế ngay từ lúc nhỏ cả hai người bọn cậu gặp nhau rất thường xuyên.Dần dần trở thành bạn bè rồi cùng lớn lên.Mặc dù cậu và Lục Phong cũng như Nguyên Nguyên đều là bạn thân chơi từ nhỏ cùng nhau lớn lên.Nhưng cảm giác của cậu đối với hai người bạn này không hiểu sao lại có phần khác nhau.Du Hàn cũng không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác này nữa.Nhưng đại loại là cậu đối với Nguyên Nguyên luôn vô cùng tự nhiên, kiểu anh em tốt đơn thuần.Còn với Lục Phong thì lại không giống thế, không giống thế nào thì Du Hàn cũng chẳng biết.Du Hàn bất giác mà nghĩ linh tinh như vậy rất lâu.Mãi đến lúc màn hình điện thoại chuẩn bị tắt thì cậu mới sực tỉnh."Quên mất, mình phải nhắn tin cho Nguyên Nguyên." Du Hàn sau khi choàng tỉnh thì tự lẩm bẩm.Đúng vậy, Nguyên Nguyên chính là người có khẩu vị giống hệt Du An.Em gái cậu cùng Nguyên Nguyên dù cách nhau tận 7 tuổi nhưng lại rất hợp ý nhau vì thế mà hai người khá thân thiết.Du An quý Nguyên Nguyên lắm vì cậu ấy luôn cho con bé đồ ăn.Cũng từ sự việc này, Nguyên Nguyên và Du An mới phát hiện thì ra hai người họ có khẩu vị giống nhau.Nói dễ hiểu thì bất cứ đồ gì Nguyên Nguyên thích thì Du An chắc chắn sẽ thích và ngược lại cũng vậy.Do đó Du Hàn quyết định tìm Nguyên Nguyên, nhờ cậu ấy nhận xét cũng như cho ý kiến bánh cậu làm.Sau đó cậu sẽ theo lời Nguyên Nguyên mà lại làm một cái bánh khác, một cái bánh hợp ý Du An nhất.Đang lúc định nhắn tin cho Nguyên Nguyên thì Du Hàn bỗng khựng lại."Không biết Nguyên Nguyên đã về nước chưa?"Đúng vậy, Nguyên Nguyên đã ra nước ngoài.Một năm trước cậu ấy đi du học theo sắp xếp của ba.Lúc đi cậu ấy có nói khoảng thời gian này sẽ về vì trường cho nghỉ nhưng Du Hàn không biết chính xác là lúc nào."Nếu Nguyên Nguyên chưa về thì bánh phải làm sao?" Du Hàn thất vọng nghĩ thầm.Nhưng ngay sau đó cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.Có lẽ vì sốt ruột quá nên Du Hàn nhắn cho Nguyên Nguyên một tràn câu hỏi: [ Cậu về nước rồi chứ? Nếu cậu về rồi, tôi có thể hẹn gặp cậu một lúc được không? ]Du Hàn đợi khoảng vài ba phút mà vẫn chưa thấy tin nhắn hồi đáp chợt thất vọng mà đặt điện thoại xuống bàn."Chắc là cậu ấy chưa về thật rồi." Du Hàn lại một lần nữa thất vọng mà nghĩ ngợi.Dù buồn dù sầu là vậy nhưng ngay sau đó Du Hàn cũng phải lê lết cái thân xác này đi dọn dẹp mớ lộn xộn cậu vừa bày bừa.Không thể để dì Hồng dọn được, đồ là do cậu bày nên cậu cũng phải có trách nhiệm.Du Hàn cật lực dọn dẹp, cậu dọn khoảng chừng khá lâu, hơn mười lăm phút mới xong.Vừa dọn Du Hàn vừa cảm thán: Không ngờ chỉ làm một cái bánh sinh nhật thôi mà cậu lại có thể bày bừa đến thế này.Xong xuôi, Du Hàn rửa tay sạch sẽ rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.Vừa mở hộp thư kiểm tra, Du Hàn đã thấy tin nhắn Nguyên Nguyên gửi đến từ 5 phút trước:[ Ừm, tôi về nước rồi.Cậu muốn hẹn gặp ở đâu? Nhà hàng “Choco” được không? Tôi vừa nói chuyện với ba ở đây, nếu cậu đến được thì tôi ngồi đây đợi cậu.” ]Du Hàn đọc xong thì vô cùng vui vẻ, cậu lập tức nhắn lại:[ Ừm, được.Cậu đợi tôi 10 phút nữa, tôi sẽ đến ngay đây.]Nhắn xong, Du Hàn liền nhanh chóng lên lầu thay áo quần.Ít phút sau cậu đã có mặt lại dưới lầu.Vừa trông thấy dì Hồng, cậu liền nói: “Cháu đi gặp bạn một chút ạ.”“Sinh nhật bạn cậu chủ hả?” Dì Hồng nhìn thấy chiếc bánh kem có vẻ mới làm trên tay Du Hàn thì theo bản năng hỏi một tiếng.Du Hàn biết dì ấy hẳn đã hiểu lầm nên liền lên tiếng giải thích: “Dạ không.Cháu đem bánh kem đi nhờ bạn cháu chút việc thôi ạ.”Dứt lời, xe taxi cũng vừa đến, cậu chỉ kịp nói: "Cháu đi đây." rồi ngay lập tức cậu liền nhanh chóng, vội vàng lên xe.Cậu mở cửa xe và lên xe rất cẩn thận vì sợ làm hỏng bánh.Thông thường thì bánh kem cũng rất dễ bị hỏng trong quá trình di chuyển rồi.Huống hồ đằng này bánh kem của cậu còn không được đựng trong hộp mica nữa.Nên tỉ lệ bánh sẽ hỏng rất cao.Do vậy, cậu luôn cẩn thận suốt cả quãng đường đi.
"Có rồi, đúng là có một người như vậy thật.
Mình đúng là ngốc mà, tại sao lại quên cậu ấy chứ." Du Hàn vì vui quá mà bất giác nói thành tiếng những suy nghĩ trong lòng.
Không biết người Du Hàn nhắc đến kia rốt cục là ai.
Nhưng hình như là người mà cậu quen biết hoặc thậm chí quen thân.
Sau khi bất giác nói lên mấy câu kia thì ngay sau đó đó không biết vì lí do gì mà Du Hàn bỗng lấy điện thoại ra rồi ấn vào mục danh bạ.
Tiếp đó chỉ thấy cậu lướt lướt tìm tìm cái gì đó trong danh bạ rất chuyên chú.
Sau vài chục giây, có lẽ Du Hàn cũng đã tìm được cái tên mà cậu muốn tìm rồi nên liền dừng hành động lướt lướt ngón tay.
Mà thay vào đó là hành động ấn nhẹ ngón tay vào cái tên Nguyên Nguyên.
Du Hàn và Nguyên Nguyên là bạn chơi thân từ thuở bé, từ lúc học mẫu giáo cho đến tận bây giờ.
Lúc nhỏ ba mẹ cậu ấy và ba mẹ cậu khá thân nhau cũng có thể nói là bạn thân.
Nên vì thế ngay từ lúc nhỏ cả hai người bọn cậu gặp nhau rất thường xuyên.
Dần dần trở thành bạn bè rồi cùng lớn lên.
Mặc dù cậu và Lục Phong cũng như Nguyên Nguyên đều là bạn thân chơi từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Nhưng cảm giác của cậu đối với hai người bạn này không hiểu sao lại có phần khác nhau.
Du Hàn cũng không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác này nữa.
Nhưng đại loại là cậu đối với Nguyên Nguyên luôn vô cùng tự nhiên, kiểu anh em tốt đơn thuần.
Còn với Lục Phong thì lại không giống thế, không giống thế nào thì Du Hàn cũng chẳng biết.
Du Hàn bất giác mà nghĩ linh tinh như vậy rất lâu.
Mãi đến lúc màn hình điện thoại chuẩn bị tắt thì cậu mới sực tỉnh.
"Quên mất, mình phải nhắn tin cho Nguyên Nguyên." Du Hàn sau khi choàng tỉnh thì tự lẩm bẩm.
Đúng vậy, Nguyên Nguyên chính là người có khẩu vị giống hệt Du An.
Em gái cậu cùng Nguyên Nguyên dù cách nhau tận 7 tuổi nhưng lại rất hợp ý nhau vì thế mà hai người khá thân thiết.
Du An quý Nguyên Nguyên lắm vì cậu ấy luôn cho con bé đồ ăn.
Cũng từ sự việc này, Nguyên Nguyên và Du An mới phát hiện thì ra hai người họ có khẩu vị giống nhau.
Nói dễ hiểu thì bất cứ đồ gì Nguyên Nguyên thích thì Du An chắc chắn sẽ thích và ngược lại cũng vậy.
Do đó Du Hàn quyết định tìm Nguyên Nguyên, nhờ cậu ấy nhận xét cũng như cho ý kiến bánh cậu làm.
Sau đó cậu sẽ theo lời Nguyên Nguyên mà lại làm một cái bánh khác, một cái bánh hợp ý Du An nhất.
Đang lúc định nhắn tin cho Nguyên Nguyên thì Du Hàn bỗng khựng lại.
"Không biết Nguyên Nguyên đã về nước chưa?"
Đúng vậy, Nguyên Nguyên đã ra nước ngoài.
Một năm trước cậu ấy đi du học theo sắp xếp của ba.
Lúc đi cậu ấy có nói khoảng thời gian này sẽ về vì trường cho nghỉ nhưng Du Hàn không biết chính xác là lúc nào.
"Nếu Nguyên Nguyên chưa về thì bánh phải làm sao?" Du Hàn thất vọng nghĩ thầm.
Nhưng ngay sau đó cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Có lẽ vì sốt ruột quá nên Du Hàn nhắn cho Nguyên Nguyên một tràn câu hỏi: [ Cậu về nước rồi chứ? Nếu cậu về rồi, tôi có thể hẹn gặp cậu một lúc được không? ]
Du Hàn đợi khoảng vài ba phút mà vẫn chưa thấy tin nhắn hồi đáp chợt thất vọng mà đặt điện thoại xuống bàn.
"Chắc là cậu ấy chưa về thật rồi." Du Hàn lại một lần nữa thất vọng mà nghĩ ngợi.
Dù buồn dù sầu là vậy nhưng ngay sau đó Du Hàn cũng phải lê lết cái thân xác này đi dọn dẹp mớ lộn xộn cậu vừa bày bừa.
Không thể để dì Hồng dọn được, đồ là do cậu bày nên cậu cũng phải có trách nhiệm.
Du Hàn cật lực dọn dẹp, cậu dọn khoảng chừng khá lâu, hơn mười lăm phút mới xong.
Vừa dọn Du Hàn vừa cảm thán: Không ngờ chỉ làm một cái bánh sinh nhật thôi mà cậu lại có thể bày bừa đến thế này.
Xong xuôi, Du Hàn rửa tay sạch sẽ rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.
Vừa mở hộp thư kiểm tra, Du Hàn đã thấy tin nhắn Nguyên Nguyên gửi đến từ 5 phút trước:[ Ừm, tôi về nước rồi.
Cậu muốn hẹn gặp ở đâu? Nhà hàng “Choco” được không? Tôi vừa nói chuyện với ba ở đây, nếu cậu đến được thì tôi ngồi đây đợi cậu.” ]
Du Hàn đọc xong thì vô cùng vui vẻ, cậu lập tức nhắn lại:[ Ừm, được.
Cậu đợi tôi 10 phút nữa, tôi sẽ đến ngay đây.
]
Nhắn xong, Du Hàn liền nhanh chóng lên lầu thay áo quần.
Ít phút sau cậu đã có mặt lại dưới lầu.
Vừa trông thấy dì Hồng, cậu liền nói: “Cháu đi gặp bạn một chút ạ.”
“Sinh nhật bạn cậu chủ hả?” Dì Hồng nhìn thấy chiếc bánh kem có vẻ mới làm trên tay Du Hàn thì theo bản năng hỏi một tiếng.
Du Hàn biết dì ấy hẳn đã hiểu lầm nên liền lên tiếng giải thích: “Dạ không.
Cháu đem bánh kem đi nhờ bạn cháu chút việc thôi ạ.”
Dứt lời, xe taxi cũng vừa đến, cậu chỉ kịp nói: "Cháu đi đây." rồi ngay lập tức cậu liền nhanh chóng, vội vàng lên xe.
Cậu mở cửa xe và lên xe rất cẩn thận vì sợ làm hỏng bánh.
Thông thường thì bánh kem cũng rất dễ bị hỏng trong quá trình di chuyển rồi.
Huống hồ đằng này bánh kem của cậu còn không được đựng trong hộp mica nữa.
Nên tỉ lệ bánh sẽ hỏng rất cao.
Do vậy, cậu luôn cẩn thận suốt cả quãng đường đi.
Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn RồiTác giả: Mặt trời ^_^Truyện Đam MỹÁnh nắng xuyên qua ô kính nhỏ của quán cà phê, chiếu rọi vào mái tóc nâu hạt dẻ của cậu thanh niên trẻ. Thoạt nhìn cậu có vẻ hơn 20 tuổi, làn da trắng mịn hơi ửng hồng vì nóng, đôi môi nhỏ mềm mại đang nói gì đó. "Sao......sao cậu lại là cái người sẽ cùng tôi kết hôn giả được cơ chứ?", cậu thanh niên có mái tóc nâu hạt dẻ gấp gáp lên tiếng chất vấn. Đáp lời cậu là tiếng xe cộ chạy không ngớt ngoài đường, tiếng lá rời cành đang xào xạc rơi. "Tống Du Hàn, lâu rồi không gặp", thanh âm trầm thấp của người thanh niên đối diện bỗng vang lên. Anh không trả lời cậu mà chỉ âm trầm chào hỏi một tiếng. Anh trông chừng cũng khoảng trạc tuổi cậu thanh niên tóc nâu, nhưng dường như trên người lại có khí chất và phong thái trưởng thành hơn hẳn. "Trần Lục Phong, không phải cậu ra nước ngoài mấy năm rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ định cư ở bên đó luôn chứ. Quay về khi nào, tại sao không gọi điện báo cho tôi một tiếng", đúng vậy người thanh niên trông trưởng thành hơn là Trần Lục Phong - trúc mã… "Có rồi, đúng là có một người như vậy thật.Mình đúng là ngốc mà, tại sao lại quên cậu ấy chứ." Du Hàn vì vui quá mà bất giác nói thành tiếng những suy nghĩ trong lòng.Không biết người Du Hàn nhắc đến kia rốt cục là ai.Nhưng hình như là người mà cậu quen biết hoặc thậm chí quen thân.Sau khi bất giác nói lên mấy câu kia thì ngay sau đó đó không biết vì lí do gì mà Du Hàn bỗng lấy điện thoại ra rồi ấn vào mục danh bạ.Tiếp đó chỉ thấy cậu lướt lướt tìm tìm cái gì đó trong danh bạ rất chuyên chú.Sau vài chục giây, có lẽ Du Hàn cũng đã tìm được cái tên mà cậu muốn tìm rồi nên liền dừng hành động lướt lướt ngón tay.Mà thay vào đó là hành động ấn nhẹ ngón tay vào cái tên Nguyên Nguyên.Du Hàn và Nguyên Nguyên là bạn chơi thân từ thuở bé, từ lúc học mẫu giáo cho đến tận bây giờ.Lúc nhỏ ba mẹ cậu ấy và ba mẹ cậu khá thân nhau cũng có thể nói là bạn thân.Nên vì thế ngay từ lúc nhỏ cả hai người bọn cậu gặp nhau rất thường xuyên.Dần dần trở thành bạn bè rồi cùng lớn lên.Mặc dù cậu và Lục Phong cũng như Nguyên Nguyên đều là bạn thân chơi từ nhỏ cùng nhau lớn lên.Nhưng cảm giác của cậu đối với hai người bạn này không hiểu sao lại có phần khác nhau.Du Hàn cũng không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác này nữa.Nhưng đại loại là cậu đối với Nguyên Nguyên luôn vô cùng tự nhiên, kiểu anh em tốt đơn thuần.Còn với Lục Phong thì lại không giống thế, không giống thế nào thì Du Hàn cũng chẳng biết.Du Hàn bất giác mà nghĩ linh tinh như vậy rất lâu.Mãi đến lúc màn hình điện thoại chuẩn bị tắt thì cậu mới sực tỉnh."Quên mất, mình phải nhắn tin cho Nguyên Nguyên." Du Hàn sau khi choàng tỉnh thì tự lẩm bẩm.Đúng vậy, Nguyên Nguyên chính là người có khẩu vị giống hệt Du An.Em gái cậu cùng Nguyên Nguyên dù cách nhau tận 7 tuổi nhưng lại rất hợp ý nhau vì thế mà hai người khá thân thiết.Du An quý Nguyên Nguyên lắm vì cậu ấy luôn cho con bé đồ ăn.Cũng từ sự việc này, Nguyên Nguyên và Du An mới phát hiện thì ra hai người họ có khẩu vị giống nhau.Nói dễ hiểu thì bất cứ đồ gì Nguyên Nguyên thích thì Du An chắc chắn sẽ thích và ngược lại cũng vậy.Do đó Du Hàn quyết định tìm Nguyên Nguyên, nhờ cậu ấy nhận xét cũng như cho ý kiến bánh cậu làm.Sau đó cậu sẽ theo lời Nguyên Nguyên mà lại làm một cái bánh khác, một cái bánh hợp ý Du An nhất.Đang lúc định nhắn tin cho Nguyên Nguyên thì Du Hàn bỗng khựng lại."Không biết Nguyên Nguyên đã về nước chưa?"Đúng vậy, Nguyên Nguyên đã ra nước ngoài.Một năm trước cậu ấy đi du học theo sắp xếp của ba.Lúc đi cậu ấy có nói khoảng thời gian này sẽ về vì trường cho nghỉ nhưng Du Hàn không biết chính xác là lúc nào."Nếu Nguyên Nguyên chưa về thì bánh phải làm sao?" Du Hàn thất vọng nghĩ thầm.Nhưng ngay sau đó cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.Có lẽ vì sốt ruột quá nên Du Hàn nhắn cho Nguyên Nguyên một tràn câu hỏi: [ Cậu về nước rồi chứ? Nếu cậu về rồi, tôi có thể hẹn gặp cậu một lúc được không? ]Du Hàn đợi khoảng vài ba phút mà vẫn chưa thấy tin nhắn hồi đáp chợt thất vọng mà đặt điện thoại xuống bàn."Chắc là cậu ấy chưa về thật rồi." Du Hàn lại một lần nữa thất vọng mà nghĩ ngợi.Dù buồn dù sầu là vậy nhưng ngay sau đó Du Hàn cũng phải lê lết cái thân xác này đi dọn dẹp mớ lộn xộn cậu vừa bày bừa.Không thể để dì Hồng dọn được, đồ là do cậu bày nên cậu cũng phải có trách nhiệm.Du Hàn cật lực dọn dẹp, cậu dọn khoảng chừng khá lâu, hơn mười lăm phút mới xong.Vừa dọn Du Hàn vừa cảm thán: Không ngờ chỉ làm một cái bánh sinh nhật thôi mà cậu lại có thể bày bừa đến thế này.Xong xuôi, Du Hàn rửa tay sạch sẽ rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.Vừa mở hộp thư kiểm tra, Du Hàn đã thấy tin nhắn Nguyên Nguyên gửi đến từ 5 phút trước:[ Ừm, tôi về nước rồi.Cậu muốn hẹn gặp ở đâu? Nhà hàng “Choco” được không? Tôi vừa nói chuyện với ba ở đây, nếu cậu đến được thì tôi ngồi đây đợi cậu.” ]Du Hàn đọc xong thì vô cùng vui vẻ, cậu lập tức nhắn lại:[ Ừm, được.Cậu đợi tôi 10 phút nữa, tôi sẽ đến ngay đây.]Nhắn xong, Du Hàn liền nhanh chóng lên lầu thay áo quần.Ít phút sau cậu đã có mặt lại dưới lầu.Vừa trông thấy dì Hồng, cậu liền nói: “Cháu đi gặp bạn một chút ạ.”“Sinh nhật bạn cậu chủ hả?” Dì Hồng nhìn thấy chiếc bánh kem có vẻ mới làm trên tay Du Hàn thì theo bản năng hỏi một tiếng.Du Hàn biết dì ấy hẳn đã hiểu lầm nên liền lên tiếng giải thích: “Dạ không.Cháu đem bánh kem đi nhờ bạn cháu chút việc thôi ạ.”Dứt lời, xe taxi cũng vừa đến, cậu chỉ kịp nói: "Cháu đi đây." rồi ngay lập tức cậu liền nhanh chóng, vội vàng lên xe.Cậu mở cửa xe và lên xe rất cẩn thận vì sợ làm hỏng bánh.Thông thường thì bánh kem cũng rất dễ bị hỏng trong quá trình di chuyển rồi.Huống hồ đằng này bánh kem của cậu còn không được đựng trong hộp mica nữa.Nên tỉ lệ bánh sẽ hỏng rất cao.Do vậy, cậu luôn cẩn thận suốt cả quãng đường đi.