Biện Chương năm thứ 25, đầu giờ dần, ngày 12 Chính Nguyệt (12/1)... Một vùng nông thôn nghèo ở ngoại ô Việt Trạch thành, Hưng Quốc, nơi đó có đôi vợ chồng nông dân nghèo họ Phác. Hai người sống nương tựa vào nhau, của cải không nói là dư dả nhưng cũng đủ để sống qua ngày. Bọn họ năm nay đã vào tuổi tứ tuần, ấy vậy mà lại chẳng có một mụn con nào. Bà vợ rầu rĩ từ ngày này qua tháng nọ ông chồng chỉ biết an ủi bà. Hồi còn trẻ, cứ được 1 quãng thời gian, ông bà lại đến tìm đại phu thăm khám. Đại phu nói hai người đều bình thường, không có vấn đề gì, nhưng lại mãi không có con. Mỗi lần nghe phán như vậy, cả hai người chỉ biết thở dài chán nản. Xem thầy thì nói là duyên đạo thiêu đốt đường con cháu, vậy mà tịt vòi không sinh được. Cứ dần dần qua 35 rồi bây giờ cán mốc 40 tuế, cả hai ông bà vẫn không có đứa nào. Từ sớm cả hai đã mất hết hi vọng, thôi thì hai người sống bên nhau như vậy cũng được rồi. Cứ mỗi sáng sớm, người chồng lại vác cuốc ra đồng, người vợ thì ở nhà nội trợ, cuộc sống cứ…

Chương 92: 92: Thanh Lâu

Đông Phong Bất DữTác giả: Phù Nhạn Trầm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBiện Chương năm thứ 25, đầu giờ dần, ngày 12 Chính Nguyệt (12/1)... Một vùng nông thôn nghèo ở ngoại ô Việt Trạch thành, Hưng Quốc, nơi đó có đôi vợ chồng nông dân nghèo họ Phác. Hai người sống nương tựa vào nhau, của cải không nói là dư dả nhưng cũng đủ để sống qua ngày. Bọn họ năm nay đã vào tuổi tứ tuần, ấy vậy mà lại chẳng có một mụn con nào. Bà vợ rầu rĩ từ ngày này qua tháng nọ ông chồng chỉ biết an ủi bà. Hồi còn trẻ, cứ được 1 quãng thời gian, ông bà lại đến tìm đại phu thăm khám. Đại phu nói hai người đều bình thường, không có vấn đề gì, nhưng lại mãi không có con. Mỗi lần nghe phán như vậy, cả hai người chỉ biết thở dài chán nản. Xem thầy thì nói là duyên đạo thiêu đốt đường con cháu, vậy mà tịt vòi không sinh được. Cứ dần dần qua 35 rồi bây giờ cán mốc 40 tuế, cả hai ông bà vẫn không có đứa nào. Từ sớm cả hai đã mất hết hi vọng, thôi thì hai người sống bên nhau như vậy cũng được rồi. Cứ mỗi sáng sớm, người chồng lại vác cuốc ra đồng, người vợ thì ở nhà nội trợ, cuộc sống cứ… Mấy ngày sau, trong triều lộ lên tin Hoàng đế đồng ý chủ hoà, gả công chúa cho Uy Tác Lạp Nhĩ.Chuyện này khiến cho bao nhiêu toan tính của nhiều người thay đổi theo một chiều hướng khác, trong đó có Quân Bất Hận.- Vậy mà lại thua mấy thằng chó đó!Nếu không bước Văn Đức phủ, không ai biết chủ nhân của nó đang phát tiết.Vương gia thường ngày nhã nhặn, ngoan hiền vậy mà hôm nay vừa văng tục vừa đập đồ.Y điên máu đến nỗi người hầu bên cạnh vừa dỗ vừa tiếp trà, mà trên mặt đất là vô số mảnh vỡ ly chén văng tứ tung.- Vương gia bớt nóng, ảnh hưởng đến sức khoẻ!"Nói đến như vậy rồi mà vẫn không bằng mấy thằng tối ngày nịnh hót." - Quân Bất Hận liếc sang chén trà vừa được đem lên, thuận tay cầm nó ném thẳng xuống đất.- "Giờ này mà còn trà với trà!"Chén sứ vừa rơi xuống mặt đất đã vỡ toang, nước bắn tung toé, một phần văng lên chân của chính người đập vỡ nó nhưng giờ đây, dăm ba cái nước nóng nước bẩn không đủ sức để cản nổi cơn giận của y.Quân Bất Hận đảo mắt, không nói không rằng mà bỏ vào trong nhà.Lặng lẽ quan sát hành tung của Quân Bất Hận từ một chỗ khuất bóng, một người hầu đi ra khỏi cửa sau, hành tung bí hiểm.Hắn vừa đi vừa nhìn phía sau, thận trọng xem có ai theo dõi mình không rồi mới bước tiếp.Hắn cẩn thận từng chút từng chút một để không ai phát hiện ra chuyện khuất tất mình đang làm, để không ảnh hưởng tới gia đình phía sau.Hắn đi, đi thật nhanh, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.Huy Nghiên phủ vẫn như mọi khi, bất kể là cổng chính hay cổng phụ đều có lính canh nghiêm ngặt.Kẻ hầu bước đến liền bị hai tên gác cổng chặn lại.Lúc này bỗng một người khác bước ra từ hướng ngược lại.Tên đó là quản gia của Huy Nghiên phủ, vừa liếc mắt một cái đã khiến hai tên lính hạ giáo xuống.Gã nhìn kẻ hầu, đoạn quay vào trong, vừa quay vừa liếc hắn.Quản gia dẫn gã đến hậu viện của Huy Nghiên phủ, vào nơi đáng lẽ dành cho chính phi.Ở đó, Quân Bất Ly đã đợi gã từ trước.Y quay lưng về phía gã, hướng mặt lên bức tranh lớn trên tường.- Bẩm vương gia, Văn Đức Thân Vương hiện đang rất tức giận nhưng vẫn chưa có động thái nào khả nghi."Tốt." - Bất Ly nói.- "Huynh ấy có để ý đến ngươi không?"- Thưa, không ạ.Y gật đầu, đoạn cho phép kẻ hầu lui.Đợi cho hắn ta đi khuất bóng, Bất Ly mới quay mặt lại.Quản gia lúc này mạo muội hỏi: "Vương gia, chẳng phải lúc trước chúng ta ở phe chủ chiến sao? Sao bây giờ lại chịu hoà rồi?"- Thích thì đổi phe.Quân Bất Ly trả lời rất bình thản, đoạn lấy cái áo khoác đen có mũ móc gần đó khoác vào rồi bước ra ngoài mà không cho phép bất cứ ai đi theo.Bây giờ cũng đã là chiều tối, y chỉ cần đen một chút là có thể lẫn vào đám đông.Quân Bất Ly cứ như thế mà thuận lợi bước ra khỏi khu tai mắt của bổ khoái.Y bước đến khu được cho là bẩn thỉu đối với người mang huyết thống hoàng gia - Chử Tiên lầu, hay cái động đ**m lớn nhất kinh thành.- Ta muốn gặp Quan công tử!Vừa vào, tú bà đã bám lấy y, liên tục hỏi y muốn chọn cô nương nào để vui vẻ đêm nay.Quân Bất Ly không phản ứng, chỉ đáp lại một câu ngắn nhưng đủ khiến thái độ của bà ta thay đổi hoàn toàn.- Quan công tử đang ở phòng Triển Cầm ở cuối dãy đông.Theo lời tú bà, Bất Ly băng qua một dãy phòng mới đến được nơi có người y cần tìm.Y đẩy cửa tiến vào, đập vô mắt là cảnh tượng truỵ lạc chưa từng thấy.Đối diện là thằng bạn chí cốt của y - Quan Thượng Du cùng năm, sáu cô kĩ nữ khác, tất cả đều quần áo xộc xệch, ướt đẫm mồ hôi.Thấy y vào, mấy kĩ nữ cũng biết điều mà lui hết, để không gian riêng cho y với gã.Quan Thượng Du thấy vậy mới chịu ngồi đàng hoàng, thắt dây áo lại.Bây giờ Bất Ly mới chịu tháo cái mũ trùm đầu ra.Y ngồi xuống, rót cho mình chén trà, thuận mồm cà khịa gã.- Một cái chày giã mấy cái cối, không sợ giang mai chết à?"Giang mai chết đỡ hơn sống dơ sống nhục." - Quan Thượng Du nhếch mép.- "Lần này trái ý Văn Đức Vương, nếu y biết ngươi chủ mưu chắc tình anh em không còn đâu ha?"- Thôi đi, ngươi đừng quên là mình vừa thoát khỏi ái nữ của Hoàng Hậu đấy nhé.Y nhấp trà, câu nói khiến Quan Thượng Du cười phá: "Huynh trưởng bán muội muội cho phường man di, mua chuộc tộc trưởng quy hàng dưới chân mình, oai phong lẫm liệt thật."- Đã là nghiệt chủng mang dòng máu của Thượng Quan gia thì tuyệt đối không phải người nhà của Quân Bất Ly này.Y dừng một chút, đoạn tiếp tục nói.- Thế lực của Quân Bất Hận càng ngày càng lớn, năm sau ngươi phải tham gia kì thi, một mình ta chơi không nổi hắn."Gì? Mơ hả? Đầu năm tới giờ học hành gì đâu mà đòi năm sau thi?" - Quan Thượng Du tỉnh lại.Gã thấy buồn cười với người trước mắt.Lần nào đề cập đến vấn đề này cũng sẽ lôi Dịch Thừa Tiền ra làm ví dụ cho gã, rằng khách làng chơi như hắn ta mà còn thi hạng hai huống chi là gã.Có trời mới biết trình độ của Quan Thượng Du so với Dịch Thừa Tiền vẫn còn kém xa, tuy là gã hay tỏ ra mình có học thức nhưng thực ra gã chả là gì so với đàn anh cả.- Chứ muốn khi nào?"5 năm, không hơn không kém.Vừa giúp ngươi mua chuộc đám quan lại đó, bây giờ còn muốn ta chạy gấp chỉ tiêu cho ngươi sao?" - Gã ra giá.- Được, cho ngươi 5 năm để ôn tập, nhưng nhất quyết phải tam giáp.Mấy năm qua y đã bám đuôi Hoàng Đế và cả Bất Hận để sống, bây giờ bám thêm vài năm nữa cũng chả sao.Không phải y thù hằn gì mà muốn đối đầu với Quân Bất Hận, chẳng qua y muốn hoàng vị của Quân gia phải về tay mình.Đến lúc đó y có thể thoải mái với bản thân, không còn phải làm con ngoan trò giỏi nữa.- Nghe nói Phác Thục Xuyên là gà cưng của Đằng Trác Phù, để lâu thực sự không ổn."Phác Thục Xuyên? Phải thằng cha mà có con vợ ngon ơi là ngon không?" - Quan Thượng Du nhíu mày thắc mắc.- Ta mới biết có hắn, ngươi biết luôn vợ hắn ngon hay dở, lạy."Nghe đồn thôi." - Gã dựa lưng lại như cũ, giọng có chút cợt nhã.- "Để khiến Phác Thục Xuyên lúc nào cũng giấu ở nhà như vậy chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân, thả ra một cái là có người cướp mất.Người như vậy nếu được ngủ một đêm với nàng chắc đã lắm."Hồi mới quen khứa này, y nghe nhiều người nói nó bệnh nhưng y không tin, giờ thì tin rồi.Mở mồm ra chỉ có c/hịch rồi ch/ịch, cả ngày chỉ có chơi gái là giỏi, mà chơi gái không không nói, nay còn đòi chơi tới vợ người ta nữa.- Tém tém lại, máu điên của Phác Thục Xuyên cũng căng lắm.Quan Thượng Du trề môi.Xưa nay chưa ai gã muốn mà không chơi được.Có là phường mua hương bán phấn hay tiểu thư đài các gì cũng phải d*ng ch*n dưới thân gã, để gã mặc sức chơi đùa.Gã là loại người thích chinh phục, chơi được con này xong lại nổi máu lên muốn chơi con khác.Với Quan Thượng Du, bông hoa càng khó hái thì càng là hoa quý hoa đẹp, nếu hái được thì sẽ càng chứng tỏ bản thân.- Ai mà lại chả thích trai trẻ hơn thằng già vừa lão vừa nhạt."Hắn năm nay mới vào nhược quán, hơn ngươi năm tuổi thôi." - Quân Bất Ly cười khẩy.- "Thôi, đã tới đây rồi, kêu ta mấy trái đào đi."- Đạo mạo cho lắm rồi hôm nay cũng chơi gái như ai...."Ê, nói lại." - Y nhấp môi chén trà.- "Ta gọi đào đực."- Vậy thì cút, ở đây không chơi tập thể với nam nhân..

Mấy ngày sau, trong triều lộ lên tin Hoàng đế đồng ý chủ hoà, gả công chúa cho Uy Tác Lạp Nhĩ.

Chuyện này khiến cho bao nhiêu toan tính của nhiều người thay đổi theo một chiều hướng khác, trong đó có Quân Bất Hận.

- Vậy mà lại thua mấy thằng chó đó!

Nếu không bước Văn Đức phủ, không ai biết chủ nhân của nó đang phát tiết.

Vương gia thường ngày nhã nhặn, ngoan hiền vậy mà hôm nay vừa văng tục vừa đập đồ.

Y điên máu đến nỗi người hầu bên cạnh vừa dỗ vừa tiếp trà, mà trên mặt đất là vô số mảnh vỡ ly chén văng tứ tung.

- Vương gia bớt nóng, ảnh hưởng đến sức khoẻ!

"Nói đến như vậy rồi mà vẫn không bằng mấy thằng tối ngày nịnh hót." - Quân Bất Hận liếc sang chén trà vừa được đem lên, thuận tay cầm nó ném thẳng xuống đất.

- "Giờ này mà còn trà với trà!"

Chén sứ vừa rơi xuống mặt đất đã vỡ toang, nước bắn tung toé, một phần văng lên chân của chính người đập vỡ nó nhưng giờ đây, dăm ba cái nước nóng nước bẩn không đủ sức để cản nổi cơn giận của y.

Quân Bất Hận đảo mắt, không nói không rằng mà bỏ vào trong nhà.

Lặng lẽ quan sát hành tung của Quân Bất Hận từ một chỗ khuất bóng, một người hầu đi ra khỏi cửa sau, hành tung bí hiểm.

Hắn vừa đi vừa nhìn phía sau, thận trọng xem có ai theo dõi mình không rồi mới bước tiếp.

Hắn cẩn thận từng chút từng chút một để không ai phát hiện ra chuyện khuất tất mình đang làm, để không ảnh hưởng tới gia đình phía sau.

Hắn đi, đi thật nhanh, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Huy Nghiên phủ vẫn như mọi khi, bất kể là cổng chính hay cổng phụ đều có lính canh nghiêm ngặt.

Kẻ hầu bước đến liền bị hai tên gác cổng chặn lại.

Lúc này bỗng một người khác bước ra từ hướng ngược lại.

Tên đó là quản gia của Huy Nghiên phủ, vừa liếc mắt một cái đã khiến hai tên lính hạ giáo xuống.

Gã nhìn kẻ hầu, đoạn quay vào trong, vừa quay vừa liếc hắn.

Quản gia dẫn gã đến hậu viện của Huy Nghiên phủ, vào nơi đáng lẽ dành cho chính phi.

Ở đó, Quân Bất Ly đã đợi gã từ trước.

Y quay lưng về phía gã, hướng mặt lên bức tranh lớn trên tường.

- Bẩm vương gia, Văn Đức Thân Vương hiện đang rất tức giận nhưng vẫn chưa có động thái nào khả nghi.

"Tốt." - Bất Ly nói.

- "Huynh ấy có để ý đến ngươi không?"

- Thưa, không ạ.

Y gật đầu, đoạn cho phép kẻ hầu lui.

Đợi cho hắn ta đi khuất bóng, Bất Ly mới quay mặt lại.

Quản gia lúc này mạo muội hỏi: "Vương gia, chẳng phải lúc trước chúng ta ở phe chủ chiến sao? Sao bây giờ lại chịu hoà rồi?"

- Thích thì đổi phe.

Quân Bất Ly trả lời rất bình thản, đoạn lấy cái áo khoác đen có mũ móc gần đó khoác vào rồi bước ra ngoài mà không cho phép bất cứ ai đi theo.

Bây giờ cũng đã là chiều tối, y chỉ cần đen một chút là có thể lẫn vào đám đông.

Quân Bất Ly cứ như thế mà thuận lợi bước ra khỏi khu tai mắt của bổ khoái.

Y bước đến khu được cho là bẩn thỉu đối với người mang huyết thống hoàng gia - Chử Tiên lầu, hay cái động đ**m lớn nhất kinh thành.

- Ta muốn gặp Quan công tử!

Vừa vào, tú bà đã bám lấy y, liên tục hỏi y muốn chọn cô nương nào để vui vẻ đêm nay.

Quân Bất Ly không phản ứng, chỉ đáp lại một câu ngắn nhưng đủ khiến thái độ của bà ta thay đổi hoàn toàn.

- Quan công tử đang ở phòng Triển Cầm ở cuối dãy đông.

Theo lời tú bà, Bất Ly băng qua một dãy phòng mới đến được nơi có người y cần tìm.

Y đẩy cửa tiến vào, đập vô mắt là cảnh tượng truỵ lạc chưa từng thấy.

Đối diện là thằng bạn chí cốt của y - Quan Thượng Du cùng năm, sáu cô kĩ nữ khác, tất cả đều quần áo xộc xệch, ướt đẫm mồ hôi.

Thấy y vào, mấy kĩ nữ cũng biết điều mà lui hết, để không gian riêng cho y với gã.

Quan Thượng Du thấy vậy mới chịu ngồi đàng hoàng, thắt dây áo lại.

Bây giờ Bất Ly mới chịu tháo cái mũ trùm đầu ra.

Y ngồi xuống, rót cho mình chén trà, thuận mồm cà khịa gã.

- Một cái chày giã mấy cái cối, không sợ giang mai chết à?

"Giang mai chết đỡ hơn sống dơ sống nhục." - Quan Thượng Du nhếch mép.

- "Lần này trái ý Văn Đức Vương, nếu y biết ngươi chủ mưu chắc tình anh em không còn đâu ha?"

- Thôi đi, ngươi đừng quên là mình vừa thoát khỏi ái nữ của Hoàng Hậu đấy nhé.

Y nhấp trà, câu nói khiến Quan Thượng Du cười phá: "Huynh trưởng bán muội muội cho phường man di, mua chuộc tộc trưởng quy hàng dưới chân mình, oai phong lẫm liệt thật."

- Đã là nghiệt chủng mang dòng máu của Thượng Quan gia thì tuyệt đối không phải người nhà của Quân Bất Ly này.

Y dừng một chút, đoạn tiếp tục nói.

- Thế lực của Quân Bất Hận càng ngày càng lớn, năm sau ngươi phải tham gia kì thi, một mình ta chơi không nổi hắn.

"Gì? Mơ hả? Đầu năm tới giờ học hành gì đâu mà đòi năm sau thi?" - Quan Thượng Du tỉnh lại.

Gã thấy buồn cười với người trước mắt.

Lần nào đề cập đến vấn đề này cũng sẽ lôi Dịch Thừa Tiền ra làm ví dụ cho gã, rằng khách làng chơi như hắn ta mà còn thi hạng hai huống chi là gã.

Có trời mới biết trình độ của Quan Thượng Du so với Dịch Thừa Tiền vẫn còn kém xa, tuy là gã hay tỏ ra mình có học thức nhưng thực ra gã chả là gì so với đàn anh cả.

- Chứ muốn khi nào?

"5 năm, không hơn không kém.

Vừa giúp ngươi mua chuộc đám quan lại đó, bây giờ còn muốn ta chạy gấp chỉ tiêu cho ngươi sao?" - Gã ra giá.

- Được, cho ngươi 5 năm để ôn tập, nhưng nhất quyết phải tam giáp.

Mấy năm qua y đã bám đuôi Hoàng Đế và cả Bất Hận để sống, bây giờ bám thêm vài năm nữa cũng chả sao.

Không phải y thù hằn gì mà muốn đối đầu với Quân Bất Hận, chẳng qua y muốn hoàng vị của Quân gia phải về tay mình.

Đến lúc đó y có thể thoải mái với bản thân, không còn phải làm con ngoan trò giỏi nữa.

- Nghe nói Phác Thục Xuyên là gà cưng của Đằng Trác Phù, để lâu thực sự không ổn.

"Phác Thục Xuyên? Phải thằng cha mà có con vợ ngon ơi là ngon không?" - Quan Thượng Du nhíu mày thắc mắc.

- Ta mới biết có hắn, ngươi biết luôn vợ hắn ngon hay dở, lạy.

"Nghe đồn thôi." - Gã dựa lưng lại như cũ, giọng có chút cợt nhã.

- "Để khiến Phác Thục Xuyên lúc nào cũng giấu ở nhà như vậy chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân, thả ra một cái là có người cướp mất.

Người như vậy nếu được ngủ một đêm với nàng chắc đã lắm."

Hồi mới quen khứa này, y nghe nhiều người nói nó bệnh nhưng y không tin, giờ thì tin rồi.

Mở mồm ra chỉ có c/hịch rồi ch/ịch, cả ngày chỉ có chơi gái là giỏi, mà chơi gái không không nói, nay còn đòi chơi tới vợ người ta nữa.

- Tém tém lại, máu điên của Phác Thục Xuyên cũng căng lắm.

Quan Thượng Du trề môi.

Xưa nay chưa ai gã muốn mà không chơi được.

Có là phường mua hương bán phấn hay tiểu thư đài các gì cũng phải d*ng ch*n dưới thân gã, để gã mặc sức chơi đùa.

Gã là loại người thích chinh phục, chơi được con này xong lại nổi máu lên muốn chơi con khác.

Với Quan Thượng Du, bông hoa càng khó hái thì càng là hoa quý hoa đẹp, nếu hái được thì sẽ càng chứng tỏ bản thân.

- Ai mà lại chả thích trai trẻ hơn thằng già vừa lão vừa nhạt.

"Hắn năm nay mới vào nhược quán, hơn ngươi năm tuổi thôi." - Quân Bất Ly cười khẩy.

- "Thôi, đã tới đây rồi, kêu ta mấy trái đào đi."

- Đạo mạo cho lắm rồi hôm nay cũng chơi gái như ai....

"Ê, nói lại." - Y nhấp môi chén trà.

- "Ta gọi đào đực."

- Vậy thì cút, ở đây không chơi tập thể với nam nhân..

Đông Phong Bất DữTác giả: Phù Nhạn Trầm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBiện Chương năm thứ 25, đầu giờ dần, ngày 12 Chính Nguyệt (12/1)... Một vùng nông thôn nghèo ở ngoại ô Việt Trạch thành, Hưng Quốc, nơi đó có đôi vợ chồng nông dân nghèo họ Phác. Hai người sống nương tựa vào nhau, của cải không nói là dư dả nhưng cũng đủ để sống qua ngày. Bọn họ năm nay đã vào tuổi tứ tuần, ấy vậy mà lại chẳng có một mụn con nào. Bà vợ rầu rĩ từ ngày này qua tháng nọ ông chồng chỉ biết an ủi bà. Hồi còn trẻ, cứ được 1 quãng thời gian, ông bà lại đến tìm đại phu thăm khám. Đại phu nói hai người đều bình thường, không có vấn đề gì, nhưng lại mãi không có con. Mỗi lần nghe phán như vậy, cả hai người chỉ biết thở dài chán nản. Xem thầy thì nói là duyên đạo thiêu đốt đường con cháu, vậy mà tịt vòi không sinh được. Cứ dần dần qua 35 rồi bây giờ cán mốc 40 tuế, cả hai ông bà vẫn không có đứa nào. Từ sớm cả hai đã mất hết hi vọng, thôi thì hai người sống bên nhau như vậy cũng được rồi. Cứ mỗi sáng sớm, người chồng lại vác cuốc ra đồng, người vợ thì ở nhà nội trợ, cuộc sống cứ… Mấy ngày sau, trong triều lộ lên tin Hoàng đế đồng ý chủ hoà, gả công chúa cho Uy Tác Lạp Nhĩ.Chuyện này khiến cho bao nhiêu toan tính của nhiều người thay đổi theo một chiều hướng khác, trong đó có Quân Bất Hận.- Vậy mà lại thua mấy thằng chó đó!Nếu không bước Văn Đức phủ, không ai biết chủ nhân của nó đang phát tiết.Vương gia thường ngày nhã nhặn, ngoan hiền vậy mà hôm nay vừa văng tục vừa đập đồ.Y điên máu đến nỗi người hầu bên cạnh vừa dỗ vừa tiếp trà, mà trên mặt đất là vô số mảnh vỡ ly chén văng tứ tung.- Vương gia bớt nóng, ảnh hưởng đến sức khoẻ!"Nói đến như vậy rồi mà vẫn không bằng mấy thằng tối ngày nịnh hót." - Quân Bất Hận liếc sang chén trà vừa được đem lên, thuận tay cầm nó ném thẳng xuống đất.- "Giờ này mà còn trà với trà!"Chén sứ vừa rơi xuống mặt đất đã vỡ toang, nước bắn tung toé, một phần văng lên chân của chính người đập vỡ nó nhưng giờ đây, dăm ba cái nước nóng nước bẩn không đủ sức để cản nổi cơn giận của y.Quân Bất Hận đảo mắt, không nói không rằng mà bỏ vào trong nhà.Lặng lẽ quan sát hành tung của Quân Bất Hận từ một chỗ khuất bóng, một người hầu đi ra khỏi cửa sau, hành tung bí hiểm.Hắn vừa đi vừa nhìn phía sau, thận trọng xem có ai theo dõi mình không rồi mới bước tiếp.Hắn cẩn thận từng chút từng chút một để không ai phát hiện ra chuyện khuất tất mình đang làm, để không ảnh hưởng tới gia đình phía sau.Hắn đi, đi thật nhanh, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.Huy Nghiên phủ vẫn như mọi khi, bất kể là cổng chính hay cổng phụ đều có lính canh nghiêm ngặt.Kẻ hầu bước đến liền bị hai tên gác cổng chặn lại.Lúc này bỗng một người khác bước ra từ hướng ngược lại.Tên đó là quản gia của Huy Nghiên phủ, vừa liếc mắt một cái đã khiến hai tên lính hạ giáo xuống.Gã nhìn kẻ hầu, đoạn quay vào trong, vừa quay vừa liếc hắn.Quản gia dẫn gã đến hậu viện của Huy Nghiên phủ, vào nơi đáng lẽ dành cho chính phi.Ở đó, Quân Bất Ly đã đợi gã từ trước.Y quay lưng về phía gã, hướng mặt lên bức tranh lớn trên tường.- Bẩm vương gia, Văn Đức Thân Vương hiện đang rất tức giận nhưng vẫn chưa có động thái nào khả nghi."Tốt." - Bất Ly nói.- "Huynh ấy có để ý đến ngươi không?"- Thưa, không ạ.Y gật đầu, đoạn cho phép kẻ hầu lui.Đợi cho hắn ta đi khuất bóng, Bất Ly mới quay mặt lại.Quản gia lúc này mạo muội hỏi: "Vương gia, chẳng phải lúc trước chúng ta ở phe chủ chiến sao? Sao bây giờ lại chịu hoà rồi?"- Thích thì đổi phe.Quân Bất Ly trả lời rất bình thản, đoạn lấy cái áo khoác đen có mũ móc gần đó khoác vào rồi bước ra ngoài mà không cho phép bất cứ ai đi theo.Bây giờ cũng đã là chiều tối, y chỉ cần đen một chút là có thể lẫn vào đám đông.Quân Bất Ly cứ như thế mà thuận lợi bước ra khỏi khu tai mắt của bổ khoái.Y bước đến khu được cho là bẩn thỉu đối với người mang huyết thống hoàng gia - Chử Tiên lầu, hay cái động đ**m lớn nhất kinh thành.- Ta muốn gặp Quan công tử!Vừa vào, tú bà đã bám lấy y, liên tục hỏi y muốn chọn cô nương nào để vui vẻ đêm nay.Quân Bất Ly không phản ứng, chỉ đáp lại một câu ngắn nhưng đủ khiến thái độ của bà ta thay đổi hoàn toàn.- Quan công tử đang ở phòng Triển Cầm ở cuối dãy đông.Theo lời tú bà, Bất Ly băng qua một dãy phòng mới đến được nơi có người y cần tìm.Y đẩy cửa tiến vào, đập vô mắt là cảnh tượng truỵ lạc chưa từng thấy.Đối diện là thằng bạn chí cốt của y - Quan Thượng Du cùng năm, sáu cô kĩ nữ khác, tất cả đều quần áo xộc xệch, ướt đẫm mồ hôi.Thấy y vào, mấy kĩ nữ cũng biết điều mà lui hết, để không gian riêng cho y với gã.Quan Thượng Du thấy vậy mới chịu ngồi đàng hoàng, thắt dây áo lại.Bây giờ Bất Ly mới chịu tháo cái mũ trùm đầu ra.Y ngồi xuống, rót cho mình chén trà, thuận mồm cà khịa gã.- Một cái chày giã mấy cái cối, không sợ giang mai chết à?"Giang mai chết đỡ hơn sống dơ sống nhục." - Quan Thượng Du nhếch mép.- "Lần này trái ý Văn Đức Vương, nếu y biết ngươi chủ mưu chắc tình anh em không còn đâu ha?"- Thôi đi, ngươi đừng quên là mình vừa thoát khỏi ái nữ của Hoàng Hậu đấy nhé.Y nhấp trà, câu nói khiến Quan Thượng Du cười phá: "Huynh trưởng bán muội muội cho phường man di, mua chuộc tộc trưởng quy hàng dưới chân mình, oai phong lẫm liệt thật."- Đã là nghiệt chủng mang dòng máu của Thượng Quan gia thì tuyệt đối không phải người nhà của Quân Bất Ly này.Y dừng một chút, đoạn tiếp tục nói.- Thế lực của Quân Bất Hận càng ngày càng lớn, năm sau ngươi phải tham gia kì thi, một mình ta chơi không nổi hắn."Gì? Mơ hả? Đầu năm tới giờ học hành gì đâu mà đòi năm sau thi?" - Quan Thượng Du tỉnh lại.Gã thấy buồn cười với người trước mắt.Lần nào đề cập đến vấn đề này cũng sẽ lôi Dịch Thừa Tiền ra làm ví dụ cho gã, rằng khách làng chơi như hắn ta mà còn thi hạng hai huống chi là gã.Có trời mới biết trình độ của Quan Thượng Du so với Dịch Thừa Tiền vẫn còn kém xa, tuy là gã hay tỏ ra mình có học thức nhưng thực ra gã chả là gì so với đàn anh cả.- Chứ muốn khi nào?"5 năm, không hơn không kém.Vừa giúp ngươi mua chuộc đám quan lại đó, bây giờ còn muốn ta chạy gấp chỉ tiêu cho ngươi sao?" - Gã ra giá.- Được, cho ngươi 5 năm để ôn tập, nhưng nhất quyết phải tam giáp.Mấy năm qua y đã bám đuôi Hoàng Đế và cả Bất Hận để sống, bây giờ bám thêm vài năm nữa cũng chả sao.Không phải y thù hằn gì mà muốn đối đầu với Quân Bất Hận, chẳng qua y muốn hoàng vị của Quân gia phải về tay mình.Đến lúc đó y có thể thoải mái với bản thân, không còn phải làm con ngoan trò giỏi nữa.- Nghe nói Phác Thục Xuyên là gà cưng của Đằng Trác Phù, để lâu thực sự không ổn."Phác Thục Xuyên? Phải thằng cha mà có con vợ ngon ơi là ngon không?" - Quan Thượng Du nhíu mày thắc mắc.- Ta mới biết có hắn, ngươi biết luôn vợ hắn ngon hay dở, lạy."Nghe đồn thôi." - Gã dựa lưng lại như cũ, giọng có chút cợt nhã.- "Để khiến Phác Thục Xuyên lúc nào cũng giấu ở nhà như vậy chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân, thả ra một cái là có người cướp mất.Người như vậy nếu được ngủ một đêm với nàng chắc đã lắm."Hồi mới quen khứa này, y nghe nhiều người nói nó bệnh nhưng y không tin, giờ thì tin rồi.Mở mồm ra chỉ có c/hịch rồi ch/ịch, cả ngày chỉ có chơi gái là giỏi, mà chơi gái không không nói, nay còn đòi chơi tới vợ người ta nữa.- Tém tém lại, máu điên của Phác Thục Xuyên cũng căng lắm.Quan Thượng Du trề môi.Xưa nay chưa ai gã muốn mà không chơi được.Có là phường mua hương bán phấn hay tiểu thư đài các gì cũng phải d*ng ch*n dưới thân gã, để gã mặc sức chơi đùa.Gã là loại người thích chinh phục, chơi được con này xong lại nổi máu lên muốn chơi con khác.Với Quan Thượng Du, bông hoa càng khó hái thì càng là hoa quý hoa đẹp, nếu hái được thì sẽ càng chứng tỏ bản thân.- Ai mà lại chả thích trai trẻ hơn thằng già vừa lão vừa nhạt."Hắn năm nay mới vào nhược quán, hơn ngươi năm tuổi thôi." - Quân Bất Ly cười khẩy.- "Thôi, đã tới đây rồi, kêu ta mấy trái đào đi."- Đạo mạo cho lắm rồi hôm nay cũng chơi gái như ai...."Ê, nói lại." - Y nhấp môi chén trà.- "Ta gọi đào đực."- Vậy thì cút, ở đây không chơi tập thể với nam nhân..

Chương 92: 92: Thanh Lâu