Tác giả:

Editor: Nguyệt Tịnh Quân. - ------ "Mau nhìn kìa, anh ta lại tới kìa!" "Anh ấy tại sao mỗi ngày đều đến lại không vào đây, cứ đứng ở ngoài nhìn vào vậy?" "Bởi vì không có tiền chứ sao nữa." "Ba trăm tệ một buổi học mà không chi nổi sao?" "Ha ha ha, rất nghèo đó a, không có tiền còn muốn học dương cầm?" Thẩm Từ đứng bên ngoài lớp dương cầm, xuyên qua tấm kính cửa sổ sát đất nhìn vào bên trong, nhìn qua nhóm học sinh tiểu học ngồi dồn thành một cụm, nhỏ giọng bàn luận về cậu. Cậu đối với sự cười nhạo của bọn trẻ đều làm như mắt không thấy tai không nghe, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cây dương cầm bên trong, đàn dương cầm màu đen giống một tác phẩm nghệ thuật thanh lịch tao nhã, phím đàn không dính một hạt bụi dưới ánh mặt trời có chút sáng bóng. Cậu yên lặng cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn lại. Đó là món đồ mà cậu hằng mơ ước. Một ngày nào đó, cậu sẽ có được một cây dương cầm thuộc về mình. Thiếu niên lưu luyến không thôi rời khỏi lớp dương cầm, đi đến tiệm…

Chương 12: C12: Bình dấm tần thiếu

Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn TậtTác giả: Lộc ThậpTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngEditor: Nguyệt Tịnh Quân. - ------ "Mau nhìn kìa, anh ta lại tới kìa!" "Anh ấy tại sao mỗi ngày đều đến lại không vào đây, cứ đứng ở ngoài nhìn vào vậy?" "Bởi vì không có tiền chứ sao nữa." "Ba trăm tệ một buổi học mà không chi nổi sao?" "Ha ha ha, rất nghèo đó a, không có tiền còn muốn học dương cầm?" Thẩm Từ đứng bên ngoài lớp dương cầm, xuyên qua tấm kính cửa sổ sát đất nhìn vào bên trong, nhìn qua nhóm học sinh tiểu học ngồi dồn thành một cụm, nhỏ giọng bàn luận về cậu. Cậu đối với sự cười nhạo của bọn trẻ đều làm như mắt không thấy tai không nghe, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cây dương cầm bên trong, đàn dương cầm màu đen giống một tác phẩm nghệ thuật thanh lịch tao nhã, phím đàn không dính một hạt bụi dưới ánh mặt trời có chút sáng bóng. Cậu yên lặng cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn lại. Đó là món đồ mà cậu hằng mơ ước. Một ngày nào đó, cậu sẽ có được một cây dương cầm thuộc về mình. Thiếu niên lưu luyến không thôi rời khỏi lớp dương cầm, đi đến tiệm… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhEditor: Nguỵt.______________Thẩm Từ lên xe không bao lâu, liền nhớ hình như mình quên mất chuyện gì đó.Cậu muốn ra ngoài, vẫn chưa nói một tiếng với Tần Ức.Bây giờ cũng đã giữa trưa, Tần Ức cũng nên dậy rồi, nếu dậy xong phát hiện cậu không có ở nhà, sẽ có phản ứng gì nhở?Trong nguyên tác, Thẩm tiểu thiếu gia nhiều lần muốn chạy trốn khỏi Tần gia, đều bị Tần Ức bắt trở về, mỗi một lần bị bắt lại, đều sẽ lãnh trọn tức giận lẫn trừng phạt của Tần thiếu, lần sau so với lần trước càng thêm nghiêm khắc.Đương nhiên, hiện tại Tần Ức chắc chắn sẽ không làm như thế, Tần gia cho phép cậu tự do ra ngoài, đã nói lên việc "Cầm tù" căn bản sẽ không phát sinh.Nhưng cậu vẫn lo Tần Ức sẽ tức giận, không phải giận cậu ra ngoài, mà giận cậu đi ra ngoài không nói với hắn.Vì vậy Thẩm Từ lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Tần Ức, lại phát hiện —— cậu căn bản không có thêm Wechat của Tần Ức a!Đến Tần gia đã nhiều ngày, thế mà cậu lại quên trao đổi phương thức liên lạc với hôn phu mất tiêu!Thẩm Từ bị sơ suất của bản thân doạ sợ, một lời khó nói hết ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vị vệ sĩ ngồi bên cạnh: "Cho hỏi, có cách nào liên lạc với Tần Thiếu không?"Bảo tiêu lộ ra nét mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi Thẩm tiểu thiếu gia, mỗi lần có việc đều là quản gia liên hệ với chúng tôi, liên lạc với Tần Thiếu... Chúng tôi c*̃ng không rõ."Thẩm Từ chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tài xế, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu lắc đầu.Toang hoác rồi.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Editor: Nguỵt.

______________

Thẩm Từ lên xe không bao lâu, liền nhớ hình như mình quên mất chuyện gì đó.

Cậu muốn ra ngoài, vẫn chưa nói một tiếng với Tần Ức.

Bây giờ cũng đã giữa trưa, Tần Ức cũng nên dậy rồi, nếu dậy xong phát hiện cậu không có ở nhà, sẽ có phản ứng gì nhở?

Trong nguyên tác, Thẩm tiểu thiếu gia nhiều lần muốn chạy trốn khỏi Tần gia, đều bị Tần Ức bắt trở về, mỗi một lần bị bắt lại, đều sẽ lãnh trọn tức giận lẫn trừng phạt của Tần thiếu, lần sau so với lần trước càng thêm nghiêm khắc.

Đương nhiên, hiện tại Tần Ức chắc chắn sẽ không làm như thế, Tần gia cho phép cậu tự do ra ngoài, đã nói lên việc "Cầm tù" căn bản sẽ không phát sinh.

Nhưng cậu vẫn lo Tần Ức sẽ tức giận, không phải giận cậu ra ngoài, mà giận cậu đi ra ngoài không nói với hắn.

Vì vậy Thẩm Từ lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Tần Ức, lại phát hiện —— cậu căn bản không có thêm Wechat của Tần Ức a!

Đến Tần gia đã nhiều ngày, thế mà cậu lại quên trao đổi phương thức liên lạc với hôn phu mất tiêu!

Thẩm Từ bị sơ suất của bản thân doạ sợ, một lời khó nói hết ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vị vệ sĩ ngồi bên cạnh: "Cho hỏi, có cách nào liên lạc với Tần Thiếu không?"

Bảo tiêu lộ ra nét mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi Thẩm tiểu thiếu gia, mỗi lần có việc đều là quản gia liên hệ với chúng tôi, liên lạc với Tần Thiếu... Chúng tôi c*̃ng không rõ."

Thẩm Từ chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tài xế, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu lắc đầu.

Toang hoác rồi.

Image removed.

Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn TậtTác giả: Lộc ThậpTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngEditor: Nguyệt Tịnh Quân. - ------ "Mau nhìn kìa, anh ta lại tới kìa!" "Anh ấy tại sao mỗi ngày đều đến lại không vào đây, cứ đứng ở ngoài nhìn vào vậy?" "Bởi vì không có tiền chứ sao nữa." "Ba trăm tệ một buổi học mà không chi nổi sao?" "Ha ha ha, rất nghèo đó a, không có tiền còn muốn học dương cầm?" Thẩm Từ đứng bên ngoài lớp dương cầm, xuyên qua tấm kính cửa sổ sát đất nhìn vào bên trong, nhìn qua nhóm học sinh tiểu học ngồi dồn thành một cụm, nhỏ giọng bàn luận về cậu. Cậu đối với sự cười nhạo của bọn trẻ đều làm như mắt không thấy tai không nghe, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cây dương cầm bên trong, đàn dương cầm màu đen giống một tác phẩm nghệ thuật thanh lịch tao nhã, phím đàn không dính một hạt bụi dưới ánh mặt trời có chút sáng bóng. Cậu yên lặng cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn lại. Đó là món đồ mà cậu hằng mơ ước. Một ngày nào đó, cậu sẽ có được một cây dương cầm thuộc về mình. Thiếu niên lưu luyến không thôi rời khỏi lớp dương cầm, đi đến tiệm… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhEditor: Nguỵt.______________Thẩm Từ lên xe không bao lâu, liền nhớ hình như mình quên mất chuyện gì đó.Cậu muốn ra ngoài, vẫn chưa nói một tiếng với Tần Ức.Bây giờ cũng đã giữa trưa, Tần Ức cũng nên dậy rồi, nếu dậy xong phát hiện cậu không có ở nhà, sẽ có phản ứng gì nhở?Trong nguyên tác, Thẩm tiểu thiếu gia nhiều lần muốn chạy trốn khỏi Tần gia, đều bị Tần Ức bắt trở về, mỗi một lần bị bắt lại, đều sẽ lãnh trọn tức giận lẫn trừng phạt của Tần thiếu, lần sau so với lần trước càng thêm nghiêm khắc.Đương nhiên, hiện tại Tần Ức chắc chắn sẽ không làm như thế, Tần gia cho phép cậu tự do ra ngoài, đã nói lên việc "Cầm tù" căn bản sẽ không phát sinh.Nhưng cậu vẫn lo Tần Ức sẽ tức giận, không phải giận cậu ra ngoài, mà giận cậu đi ra ngoài không nói với hắn.Vì vậy Thẩm Từ lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Tần Ức, lại phát hiện —— cậu căn bản không có thêm Wechat của Tần Ức a!Đến Tần gia đã nhiều ngày, thế mà cậu lại quên trao đổi phương thức liên lạc với hôn phu mất tiêu!Thẩm Từ bị sơ suất của bản thân doạ sợ, một lời khó nói hết ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vị vệ sĩ ngồi bên cạnh: "Cho hỏi, có cách nào liên lạc với Tần Thiếu không?"Bảo tiêu lộ ra nét mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi Thẩm tiểu thiếu gia, mỗi lần có việc đều là quản gia liên hệ với chúng tôi, liên lạc với Tần Thiếu... Chúng tôi c*̃ng không rõ."Thẩm Từ chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tài xế, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu lắc đầu.Toang hoác rồi.

Chương 12: C12: Bình dấm tần thiếu