*Chát * Đại Vu Qua nhận lấy một bạt tay trên má. Cả người không còn sức mà ngã nhoài xuống nền đất lạnh. Đại Lục Vương nhìn y bằng ánh mắt chán ghét. "Ta thật hối hận khi để người phụ nữ đó sanh ra ngươi, một chuyện cỏn con cũng làm không xong, vô dụng" Lúc này y thật sự đã kiệt sức. Ba ngày y bị chính tay phụ thân mình giam vào ngục tối, mỗi ngày trải qua vô số đòn roi. Ông còn bắt y phải tuyệt thực, dù vậy câu nói của ông ta vừa thốt ra từng chữ một rõ ràng bên tai. Dù y có bị ông ta hành hạ như thế nào cũng được, điều duy nhất y không chấp nhận được chính là người khác hạ nhục mẫu thân mình. Cổ họng khô khốc, y khó khăn mở miệng. "Ông không có quyền nhắc đến mẫu thân ta". Hai bàn tay y nắm chặt đến nỗi móng tay cấm sâu vào da thịt . Đại Lục Vương không tin vào tai mình, Ông đứng thất thần vài giây. Đứa con này từ trước đến nay chưa từng dám cãi lại ông, ấy vậy mà hôm nay lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, còn cao giọng như thế, ông lạnh lùng ngồi xuống ghế đối diện. "Đánh, đánh…
Chương 73: 73: Đầu Óc Lâm Vào Cơn Mê
Nhị Công Tử Đến RồiTác giả: ID HoáTruyện Đam Mỹ*Chát * Đại Vu Qua nhận lấy một bạt tay trên má. Cả người không còn sức mà ngã nhoài xuống nền đất lạnh. Đại Lục Vương nhìn y bằng ánh mắt chán ghét. "Ta thật hối hận khi để người phụ nữ đó sanh ra ngươi, một chuyện cỏn con cũng làm không xong, vô dụng" Lúc này y thật sự đã kiệt sức. Ba ngày y bị chính tay phụ thân mình giam vào ngục tối, mỗi ngày trải qua vô số đòn roi. Ông còn bắt y phải tuyệt thực, dù vậy câu nói của ông ta vừa thốt ra từng chữ một rõ ràng bên tai. Dù y có bị ông ta hành hạ như thế nào cũng được, điều duy nhất y không chấp nhận được chính là người khác hạ nhục mẫu thân mình. Cổ họng khô khốc, y khó khăn mở miệng. "Ông không có quyền nhắc đến mẫu thân ta". Hai bàn tay y nắm chặt đến nỗi móng tay cấm sâu vào da thịt . Đại Lục Vương không tin vào tai mình, Ông đứng thất thần vài giây. Đứa con này từ trước đến nay chưa từng dám cãi lại ông, ấy vậy mà hôm nay lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, còn cao giọng như thế, ông lạnh lùng ngồi xuống ghế đối diện. "Đánh, đánh… Đại Vu Qua tay cầm chiếc khăn trắng cọ cọ lên người Tự Giải Ngâu.Hai mắt Tự Giải Ngâu nhắm nghiền, lưng tựa vào thành gỗ, dưới góc nhìn này Đại Vu Qua không khó để thấy được toàn bộ cơ thể thấp thoáng dưới làn nước trong của hắn.Đôi môi mỏng màu hồng nhạt khép hờ của Tự Giải Ngâu.Chỗ này y đã hôn qua rồi...Đại Vu Qua bất tri bất giác kì cọ cho hắn được một lúc lâu, tay cũng đã mỏi nhừ mà Tự Giải Ngâu chỉ lo hưởng thụ không hề kêu y dừng lại."Xong rồi, ta ra ngoài được chưa?""Mang y phục lại đây"Đại Vu Qua đi ra lấy bộ y phục đã được đặt sẵn một bên, đem đến cho hắn.Hắn bước ra khỏi bồn tắm, tiếng nước tí tách phát ra theo từng chuyển động của Tự Giải Ngâu.Đại Vu Qua cố tránh né ánh mắt của mình hết mức có thể.Tự Giải Ngâu nhẹ giọng cười."Ngươi không nhìn thì mặc đồ cho ta kiểu gì?"Y mạnh miệng, nghiêm túc khoác áo cho Tự Giải Ngâu."Nam nhân như nhau cả, ta ta vì sao lại không dám nhìn chứ""Ồ, vậy giờ đến lượt ngươi""Cái gì đến lượt?"Đại Vu Qua bị hắn choàng tay qua eo, kéo gần khoảng cách cả hai lại."Ta giúp ngươi tắm rửa""Không cần"Tự Giải Ngâu hôn chụt lên má y."Vậy có cần ta giúp ngươi thoải mái hơn không?""Ta không hiểu ngươi nói gì, ta cũng không có thói quen tắm rửa buổi trưa đâu"Đại Vu Qua ra sức thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào.Tự Giải Ngâu cúi đầu, ánh mắt đảo hết một lượt trên khuôn mặt Đại Vu Qua.Hắn nở một nụ cười thật tươi.Đại Vu Qua nhìn nụ cười rạng rỡ toả sáng của hắn mà ngây dại, khác với những nụ cười trước đó, đây là một nụ cười khéo léo khoe đôi hàm răng trắng đều, còn có hai chiếc răng khểnh được che giấu bấy lâu nay nữa.Nào có giống với người có gương mặt lạnh lùng trước đó đâu cơ chứ.Đại Vu Qua ngây ngốc nhìn hắn.Bàn tay Tự Giải Ngâu men theo lớp y phục trên bụng Đại Vu Qua lần mò xuống."Ở đây, không phải Vu Qua đang rất khó chịu hay sao?"Y mở to đôi mắt, cái chạm trong nháy mắt kia khiến y như hồn lìa vừa khỏi xác, cảm giác tê tê nhột nhột lần lượt trườn qua mỗi đốt xương tiến thẳng vào lòng, khiến trái tim mãnh liệt nhảy dựng."Ngươi ngươi...!Ưm..."Nụ hôn ướt át lập tức được triển khai, xúc cảm đê mê chèn ép tâm trí, khiến đầu óc mơ màng lâm vào cơn đê mê, là thứ cảm giác mà cả hai cùng chạm đến lúc này.Chẳng biết từ bao giờ tư thế hai người đã hoàn toàn thay đổi, đôi tay Đại Vu Qua choàng qua cổ hắn, y hé môi tiếp nhận nụ hôn, nhịp nhàng theo sự dẫn dắt của Tự Giải Ngâu.Cơ thể y mềm nhũn theo từng cử động tay lên xuống của Tự Giải Ngâu, hai thân thể ra sức dán chặt lại.Đuôi mắt ửng hồng, lấp lánh ánh nước đang khép chặt của Đại Vu Qua, Tự Giải Ngâu vừa hôn vừa ra sức nhìn ngắm, không muốn bỏ sót bất kì một xúc cảm nào.Họ triền miên vào nhau, phát ra những âm thanh đứt quãng mê loạn.Đến khi Đại Vu Qua ưỡn người, ngửa cổ bắn đầy tay Tự Giải Ngâu thì mọi chuyện mới được dừng lại.Cả người xụi lơ trong vòng tay hắn , Đại Vu Qua ổn định lại nhịp thở rồi tách người ra.Trong lòng trống rỗng, Tự Giải Ngâu vô thức bước lên muốn bắt lấy, nhưng Đại Vu Qua đã cuống cuồng cả lên ngay khi nhìn thấy một mảng đặc sệt còn dính trên y phục của Tự Giải Ngâu.Quần áo y nhăn nhúm loạn xà ngầu, Đại Vu Qua vừa chỉnh lại vừa nói."Ta ta cần phải bình tĩnh lại đã, ngươi ngươi tạm thời đừng làm phiền ta..." Dứt lời liền co dò bỏ chạy.Tự Giải Ngâu cảm thấy bất lực mà phì cười.Người còn chưa bình tĩnh là hắn cơ mà.Tự Giải Ngâu nhìn xuống tiểu đệ đáng thương của mình.Xúc cảm mềm mại ấm áp từ đường cong cơ thể của y, hương vị ngọt ngào từ cánh môi kia còn mơ hồ lưu lại, Hắn men theo những xúc cảm đó rồi tự mình giải quyết hậu quả...
Đại Vu Qua tay cầm chiếc khăn trắng cọ cọ lên người Tự Giải Ngâu.
Hai mắt Tự Giải Ngâu nhắm nghiền, lưng tựa vào thành gỗ, dưới góc nhìn này Đại Vu Qua không khó để thấy được toàn bộ cơ thể thấp thoáng dưới làn nước trong của hắn.
Đôi môi mỏng màu hồng nhạt khép hờ của Tự Giải Ngâu.
Chỗ này y đã hôn qua rồi...
Đại Vu Qua bất tri bất giác kì cọ cho hắn được một lúc lâu, tay cũng đã mỏi nhừ mà Tự Giải Ngâu chỉ lo hưởng thụ không hề kêu y dừng lại.
"Xong rồi, ta ra ngoài được chưa?"
"Mang y phục lại đây"
Đại Vu Qua đi ra lấy bộ y phục đã được đặt sẵn một bên, đem đến cho hắn.
Hắn bước ra khỏi bồn tắm, tiếng nước tí tách phát ra theo từng chuyển động của Tự Giải Ngâu.
Đại Vu Qua cố tránh né ánh mắt của mình hết mức có thể.
Tự Giải Ngâu nhẹ giọng cười.
"Ngươi không nhìn thì mặc đồ cho ta kiểu gì?"
Y mạnh miệng, nghiêm túc khoác áo cho Tự Giải Ngâu.
"Nam nhân như nhau cả, ta ta vì sao lại không dám nhìn chứ"
"Ồ, vậy giờ đến lượt ngươi"
"Cái gì đến lượt?"
Đại Vu Qua bị hắn choàng tay qua eo, kéo gần khoảng cách cả hai lại.
"Ta giúp ngươi tắm rửa"
"Không cần"
Tự Giải Ngâu hôn chụt lên má y.
"Vậy có cần ta giúp ngươi thoải mái hơn không?"
"Ta không hiểu ngươi nói gì, ta cũng không có thói quen tắm rửa buổi trưa đâu"
Đại Vu Qua ra sức thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào.
Tự Giải Ngâu cúi đầu, ánh mắt đảo hết một lượt trên khuôn mặt Đại Vu Qua.
Hắn nở một nụ cười thật tươi.
Đại Vu Qua nhìn nụ cười rạng rỡ toả sáng của hắn mà ngây dại, khác với những nụ cười trước đó, đây là một nụ cười khéo léo khoe đôi hàm răng trắng đều, còn có hai chiếc răng khểnh được che giấu bấy lâu nay nữa.
Nào có giống với người có gương mặt lạnh lùng trước đó đâu cơ chứ.
Đại Vu Qua ngây ngốc nhìn hắn.
Bàn tay Tự Giải Ngâu men theo lớp y phục trên bụng Đại Vu Qua lần mò xuống.
"Ở đây, không phải Vu Qua đang rất khó chịu hay sao?"
Y mở to đôi mắt, cái chạm trong nháy mắt kia khiến y như hồn lìa vừa khỏi xác, cảm giác tê tê nhột nhột lần lượt trườn qua mỗi đốt xương tiến thẳng vào lòng, khiến trái tim mãnh liệt nhảy dựng.
"Ngươi ngươi...!Ưm..."
Nụ hôn ướt át lập tức được triển khai, xúc cảm đê mê chèn ép tâm trí, khiến đầu óc mơ màng lâm vào cơn đê mê, là thứ cảm giác mà cả hai cùng chạm đến lúc này.
Chẳng biết từ bao giờ tư thế hai người đã hoàn toàn thay đổi, đôi tay Đại Vu Qua choàng qua cổ hắn, y hé môi tiếp nhận nụ hôn, nhịp nhàng theo sự dẫn dắt của Tự Giải Ngâu.
Cơ thể y mềm nhũn theo từng cử động tay lên xuống của Tự Giải Ngâu, hai thân thể ra sức dán chặt lại.
Đuôi mắt ửng hồng, lấp lánh ánh nước đang khép chặt của Đại Vu Qua, Tự Giải Ngâu vừa hôn vừa ra sức nhìn ngắm, không muốn bỏ sót bất kì một xúc cảm nào.
Họ triền miên vào nhau, phát ra những âm thanh đứt quãng mê loạn.
Đến khi Đại Vu Qua ưỡn người, ngửa cổ bắn đầy tay Tự Giải Ngâu thì mọi chuyện mới được dừng lại.
Cả người xụi lơ trong vòng tay hắn , Đại Vu Qua ổn định lại nhịp thở rồi tách người ra.
Trong lòng trống rỗng, Tự Giải Ngâu vô thức bước lên muốn bắt lấy, nhưng Đại Vu Qua đã cuống cuồng cả lên ngay khi nhìn thấy một mảng đặc sệt còn dính trên y phục của Tự Giải Ngâu.
Quần áo y nhăn nhúm loạn xà ngầu, Đại Vu Qua vừa chỉnh lại vừa nói.
"Ta ta cần phải bình tĩnh lại đã, ngươi ngươi tạm thời đừng làm phiền ta..." Dứt lời liền co dò bỏ chạy.
Tự Giải Ngâu cảm thấy bất lực mà phì cười.
Người còn chưa bình tĩnh là hắn cơ mà.
Tự Giải Ngâu nhìn xuống tiểu đệ đáng thương của mình.
Xúc cảm mềm mại ấm áp từ đường cong cơ thể của y, hương vị ngọt ngào từ cánh môi kia còn mơ hồ lưu lại, Hắn men theo những xúc cảm đó rồi tự mình giải quyết hậu quả...
Nhị Công Tử Đến RồiTác giả: ID HoáTruyện Đam Mỹ*Chát * Đại Vu Qua nhận lấy một bạt tay trên má. Cả người không còn sức mà ngã nhoài xuống nền đất lạnh. Đại Lục Vương nhìn y bằng ánh mắt chán ghét. "Ta thật hối hận khi để người phụ nữ đó sanh ra ngươi, một chuyện cỏn con cũng làm không xong, vô dụng" Lúc này y thật sự đã kiệt sức. Ba ngày y bị chính tay phụ thân mình giam vào ngục tối, mỗi ngày trải qua vô số đòn roi. Ông còn bắt y phải tuyệt thực, dù vậy câu nói của ông ta vừa thốt ra từng chữ một rõ ràng bên tai. Dù y có bị ông ta hành hạ như thế nào cũng được, điều duy nhất y không chấp nhận được chính là người khác hạ nhục mẫu thân mình. Cổ họng khô khốc, y khó khăn mở miệng. "Ông không có quyền nhắc đến mẫu thân ta". Hai bàn tay y nắm chặt đến nỗi móng tay cấm sâu vào da thịt . Đại Lục Vương không tin vào tai mình, Ông đứng thất thần vài giây. Đứa con này từ trước đến nay chưa từng dám cãi lại ông, ấy vậy mà hôm nay lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, còn cao giọng như thế, ông lạnh lùng ngồi xuống ghế đối diện. "Đánh, đánh… Đại Vu Qua tay cầm chiếc khăn trắng cọ cọ lên người Tự Giải Ngâu.Hai mắt Tự Giải Ngâu nhắm nghiền, lưng tựa vào thành gỗ, dưới góc nhìn này Đại Vu Qua không khó để thấy được toàn bộ cơ thể thấp thoáng dưới làn nước trong của hắn.Đôi môi mỏng màu hồng nhạt khép hờ của Tự Giải Ngâu.Chỗ này y đã hôn qua rồi...Đại Vu Qua bất tri bất giác kì cọ cho hắn được một lúc lâu, tay cũng đã mỏi nhừ mà Tự Giải Ngâu chỉ lo hưởng thụ không hề kêu y dừng lại."Xong rồi, ta ra ngoài được chưa?""Mang y phục lại đây"Đại Vu Qua đi ra lấy bộ y phục đã được đặt sẵn một bên, đem đến cho hắn.Hắn bước ra khỏi bồn tắm, tiếng nước tí tách phát ra theo từng chuyển động của Tự Giải Ngâu.Đại Vu Qua cố tránh né ánh mắt của mình hết mức có thể.Tự Giải Ngâu nhẹ giọng cười."Ngươi không nhìn thì mặc đồ cho ta kiểu gì?"Y mạnh miệng, nghiêm túc khoác áo cho Tự Giải Ngâu."Nam nhân như nhau cả, ta ta vì sao lại không dám nhìn chứ""Ồ, vậy giờ đến lượt ngươi""Cái gì đến lượt?"Đại Vu Qua bị hắn choàng tay qua eo, kéo gần khoảng cách cả hai lại."Ta giúp ngươi tắm rửa""Không cần"Tự Giải Ngâu hôn chụt lên má y."Vậy có cần ta giúp ngươi thoải mái hơn không?""Ta không hiểu ngươi nói gì, ta cũng không có thói quen tắm rửa buổi trưa đâu"Đại Vu Qua ra sức thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào.Tự Giải Ngâu cúi đầu, ánh mắt đảo hết một lượt trên khuôn mặt Đại Vu Qua.Hắn nở một nụ cười thật tươi.Đại Vu Qua nhìn nụ cười rạng rỡ toả sáng của hắn mà ngây dại, khác với những nụ cười trước đó, đây là một nụ cười khéo léo khoe đôi hàm răng trắng đều, còn có hai chiếc răng khểnh được che giấu bấy lâu nay nữa.Nào có giống với người có gương mặt lạnh lùng trước đó đâu cơ chứ.Đại Vu Qua ngây ngốc nhìn hắn.Bàn tay Tự Giải Ngâu men theo lớp y phục trên bụng Đại Vu Qua lần mò xuống."Ở đây, không phải Vu Qua đang rất khó chịu hay sao?"Y mở to đôi mắt, cái chạm trong nháy mắt kia khiến y như hồn lìa vừa khỏi xác, cảm giác tê tê nhột nhột lần lượt trườn qua mỗi đốt xương tiến thẳng vào lòng, khiến trái tim mãnh liệt nhảy dựng."Ngươi ngươi...!Ưm..."Nụ hôn ướt át lập tức được triển khai, xúc cảm đê mê chèn ép tâm trí, khiến đầu óc mơ màng lâm vào cơn đê mê, là thứ cảm giác mà cả hai cùng chạm đến lúc này.Chẳng biết từ bao giờ tư thế hai người đã hoàn toàn thay đổi, đôi tay Đại Vu Qua choàng qua cổ hắn, y hé môi tiếp nhận nụ hôn, nhịp nhàng theo sự dẫn dắt của Tự Giải Ngâu.Cơ thể y mềm nhũn theo từng cử động tay lên xuống của Tự Giải Ngâu, hai thân thể ra sức dán chặt lại.Đuôi mắt ửng hồng, lấp lánh ánh nước đang khép chặt của Đại Vu Qua, Tự Giải Ngâu vừa hôn vừa ra sức nhìn ngắm, không muốn bỏ sót bất kì một xúc cảm nào.Họ triền miên vào nhau, phát ra những âm thanh đứt quãng mê loạn.Đến khi Đại Vu Qua ưỡn người, ngửa cổ bắn đầy tay Tự Giải Ngâu thì mọi chuyện mới được dừng lại.Cả người xụi lơ trong vòng tay hắn , Đại Vu Qua ổn định lại nhịp thở rồi tách người ra.Trong lòng trống rỗng, Tự Giải Ngâu vô thức bước lên muốn bắt lấy, nhưng Đại Vu Qua đã cuống cuồng cả lên ngay khi nhìn thấy một mảng đặc sệt còn dính trên y phục của Tự Giải Ngâu.Quần áo y nhăn nhúm loạn xà ngầu, Đại Vu Qua vừa chỉnh lại vừa nói."Ta ta cần phải bình tĩnh lại đã, ngươi ngươi tạm thời đừng làm phiền ta..." Dứt lời liền co dò bỏ chạy.Tự Giải Ngâu cảm thấy bất lực mà phì cười.Người còn chưa bình tĩnh là hắn cơ mà.Tự Giải Ngâu nhìn xuống tiểu đệ đáng thương của mình.Xúc cảm mềm mại ấm áp từ đường cong cơ thể của y, hương vị ngọt ngào từ cánh môi kia còn mơ hồ lưu lại, Hắn men theo những xúc cảm đó rồi tự mình giải quyết hậu quả...