12 giờ đêm. Trên bầu trời thành phố Tây Nam, ánh trăng máu treo cao, âm phong kêu khóc, cả thành phố đều đang bị bao phủ trong sự xấu xa. Lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng trên nóc nhà cao nhất của thành phố, quanh thân mây đen bao phủ, bên trong đám mây, mấy trăm tên lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt mà rít gào. “Ha ha ha ha ha, đại trận hiến tế đã hoàn thành, rất nhanh tất cả cư dân trong thành phố này sẽ trở thành con rối của ta!”“Tạ Ngọc, cho dù ngươi có bản lĩnh cao đến đâu cũng cứu không được những kẻ đáng chết bên dưới! Ngươi đã rơi vào trong trận pháp của ta, ngươi cũng sẽ giống bọn họ, cũng trở thành con rối của ta!Người đàn ông trung niên kiêu ngạo mà nhìn về phía người đang đứng ở nóc nhà đối diện nói, sắc mặt của người này tái nhợt, nhưng lớn lên vô cùng đẹp. Nhìn gương mặt làm cho rất nhiều nam nữ theo đuổi kia, trong lòng người đàn ông trung niên ghen ghét không thôi. Tên quỷ bệnh đáng chết này, dựa vào cái gì lại có vẻ ngoài đẹp như vậy!Chờ sau khi gi3t…

Chương 20: 20: Được Một Đám Nhóc Mời Ăn Cơm 1

Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại LãoTác giả: Hoài Nhược CốcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng Sinh12 giờ đêm. Trên bầu trời thành phố Tây Nam, ánh trăng máu treo cao, âm phong kêu khóc, cả thành phố đều đang bị bao phủ trong sự xấu xa. Lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng trên nóc nhà cao nhất của thành phố, quanh thân mây đen bao phủ, bên trong đám mây, mấy trăm tên lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt mà rít gào. “Ha ha ha ha ha, đại trận hiến tế đã hoàn thành, rất nhanh tất cả cư dân trong thành phố này sẽ trở thành con rối của ta!”“Tạ Ngọc, cho dù ngươi có bản lĩnh cao đến đâu cũng cứu không được những kẻ đáng chết bên dưới! Ngươi đã rơi vào trong trận pháp của ta, ngươi cũng sẽ giống bọn họ, cũng trở thành con rối của ta!Người đàn ông trung niên kiêu ngạo mà nhìn về phía người đang đứng ở nóc nhà đối diện nói, sắc mặt của người này tái nhợt, nhưng lớn lên vô cùng đẹp. Nhìn gương mặt làm cho rất nhiều nam nữ theo đuổi kia, trong lòng người đàn ông trung niên ghen ghét không thôi. Tên quỷ bệnh đáng chết này, dựa vào cái gì lại có vẻ ngoài đẹp như vậy!Chờ sau khi gi3t… Tạ Ngọc bên này sóng êm gió lặng, tạm thời còn chưa biết Phó Minh Hành đã nhận ra mình.Tối hôm qua, thi triển thuật nhập mộng không quá thành công, y đứng bên ngoài hàng rào bảo hộ gọi lâu như vậy mà chủ nhân của Long Cốt cũng không có phản ứng gì.Tạ ngọc đang tính đêm nay thử lại một lần nữa.Vừa qua 12 giờ đêm lại tiếp tục phân ra một sợi tinh thần, dưới sự trợ giúp của khoá hồn khế đi tới cảnh trong mơ của đối phương.Mới vừa đến nơi, đã nhìn thấy bên ngoài cảnh trong mơ của chủ nhân Long cốt lại xuất hiện thêm vài đạo hơi thở âm lãnh quỷ quyệt.Lúc này chúng nó đang ngưng tụ hình dáng để công kích hành rào phòng hộ, nhưng còn chưa kịp đụng vào hàng rào, đã bị vô số lưỡi đao gió vô hình bên ngoài hàng rào chém thành trăm mảnh rồi biến mất.Tạ Ngọc ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, tối hôm qua hắn cũng không có chú ý tới bên ngoài hàng rào còn có vô số lưỡi đao gió nguy hiểm bảo vệ cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt, sợ là đêm nay không có biện pháp giống như tối hôm qua có thể tới gần đạo hàng rào kia.Tạ Ngọc đi lại gần hàng rào thử thăm dò, muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của những lưỡi đao gió kia cỡ nàoNhưng không ngờ lúc y dùng tinh thần lực cẩn thận tiếp cận hàng rào thì những lưỡi đao gió kia đều ngừng lại, không hề thương tổn y.Tạ Ngọc chỉ nghĩ là do khoá hồn khế làm, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.----------------------------------------Phó gia!.Sau khi Phó Minh Hành nằm lên giường, rất nhanh liền ngủ rồi, trong mộng vẫn như cũ thực yên tĩnh, cho đến khi lại lần nữa xuất hiện giọng nói của ai đó phá vỡ sự yên tĩnh này ——“Tiền bối.”“Vãn bối là Tạ Ngọc, đặc biệt tới đây thỉnh cầu ngài giải trừ hồn khế giữa chúng ta, năm đó sư phụ cùng vãn bối…… Mạo phạm…… Tha thứ…… Báo đáp……”Âm thanh tối hôm qua lại xuất hiện nữa, giọng nói cùng ngữ điệu đều giống nhau, hơn nữa so với tối hôm qua càng rõ ràng hơn, cuối cùng Phó Minh Hành cũng xác định được một chuyện, người đang nói chuyện chính là Tạ Ngọc!Phó Minh Hành mạnh mẽ mở bừng mắt ra, lập tức âm thanh quấy nhiễu trong mộng liền biến mất.Tên Tạ Ngọc kia thật đáng chết mà, hại hắn ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Phó Minh Hành là người chỉ tin vào chủ nghĩa duy vật, cho nên hắn cũng không có nghĩ chuyện trong mộng là do thần tiên ma quái làm, hắn chỉ cho rằng chính mình chán ghét cái tên quỷ phong lưu của nhà họ Tạ kia, mới có thể nằm mơ nghe thấy giọng nói của đối phương.Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiên Lí tới đón Phó Minh Hành đi bệnh viện.Suốt dọc đường đi, Lục Thiên Lí lái xe vô cùng cẩn thận, chỉ cần cảm thấy có chiếc xe khả nghi nào tới gần bọn họ đều sẽ trở nên vô cùng khẩn trương.Một năm này, vận khí của Phó Minh Hành rất là xui xẻo, đã sớm làm cho những người bên cạnh lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi sẽ có chuyện xảy ra.Sau khi thuận lợi bình an tới được bệnh viện, trong lòng Lục Thiên Lí vẫn còn có loại cảm giác không thể tin được, tâm trạng giống như là vừa mới được trúng vé số vậy.Bọn họ đã sớm đặt lịch trước với bệnh viện bên này, cho nên khi Phó Minh Hành đã đến, rất nhanh liền được an bài các hạng mục kiểm tra sức khỏe toàn thân, chờ sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ nhìn vào báo cáo các mục kiểm tra đo lường của Phó Minh Hành nói: “Phó tổng, thân thể của ngài không có vấn đề gì hết, nhưng làm việc cũng không nên quá mức mệt nhọc, muốn kết hợp thời gian làm việc và nghỉ ngơi phù hợp, không thể thức đêm.”.

Tạ Ngọc bên này sóng êm gió lặng, tạm thời còn chưa biết Phó Minh Hành đã nhận ra mình.

Tối hôm qua, thi triển thuật nhập mộng không quá thành công, y đứng bên ngoài hàng rào bảo hộ gọi lâu như vậy mà chủ nhân của Long Cốt cũng không có phản ứng gì.

Tạ ngọc đang tính đêm nay thử lại một lần nữa.

Vừa qua 12 giờ đêm lại tiếp tục phân ra một sợi tinh thần, dưới sự trợ giúp của khoá hồn khế đi tới cảnh trong mơ của đối phương.

Mới vừa đến nơi, đã nhìn thấy bên ngoài cảnh trong mơ của chủ nhân Long cốt lại xuất hiện thêm vài đạo hơi thở âm lãnh quỷ quyệt.

Lúc này chúng nó đang ngưng tụ hình dáng để công kích hành rào phòng hộ, nhưng còn chưa kịp đụng vào hàng rào, đã bị vô số lưỡi đao gió vô hình bên ngoài hàng rào chém thành trăm mảnh rồi biến mất.

Tạ Ngọc ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, tối hôm qua hắn cũng không có chú ý tới bên ngoài hàng rào còn có vô số lưỡi đao gió nguy hiểm bảo vệ cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt, sợ là đêm nay không có biện pháp giống như tối hôm qua có thể tới gần đạo hàng rào kia.

Tạ Ngọc đi lại gần hàng rào thử thăm dò, muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của những lưỡi đao gió kia cỡ nàoNhưng không ngờ lúc y dùng tinh thần lực cẩn thận tiếp cận hàng rào thì những lưỡi đao gió kia đều ngừng lại, không hề thương tổn y.

Tạ Ngọc chỉ nghĩ là do khoá hồn khế làm, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.

----------------------------------------Phó gia!.

Sau khi Phó Minh Hành nằm lên giường, rất nhanh liền ngủ rồi, trong mộng vẫn như cũ thực yên tĩnh, cho đến khi lại lần nữa xuất hiện giọng nói của ai đó phá vỡ sự yên tĩnh này ——“Tiền bối.

”“Vãn bối là Tạ Ngọc, đặc biệt tới đây thỉnh cầu ngài giải trừ hồn khế giữa chúng ta, năm đó sư phụ cùng vãn bối…… Mạo phạm…… Tha thứ…… Báo đáp……”Âm thanh tối hôm qua lại xuất hiện nữa, giọng nói cùng ngữ điệu đều giống nhau, hơn nữa so với tối hôm qua càng rõ ràng hơn, cuối cùng Phó Minh Hành cũng xác định được một chuyện, người đang nói chuyện chính là Tạ Ngọc!Phó Minh Hành mạnh mẽ mở bừng mắt ra, lập tức âm thanh quấy nhiễu trong mộng liền biến mất.

Tên Tạ Ngọc kia thật đáng chết mà, hại hắn ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Phó Minh Hành là người chỉ tin vào chủ nghĩa duy vật, cho nên hắn cũng không có nghĩ chuyện trong mộng là do thần tiên ma quái làm, hắn chỉ cho rằng chính mình chán ghét cái tên quỷ phong lưu của nhà họ Tạ kia, mới có thể nằm mơ nghe thấy giọng nói của đối phương.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiên Lí tới đón Phó Minh Hành đi bệnh viện.

Suốt dọc đường đi, Lục Thiên Lí lái xe vô cùng cẩn thận, chỉ cần cảm thấy có chiếc xe khả nghi nào tới gần bọn họ đều sẽ trở nên vô cùng khẩn trương.

Một năm này, vận khí của Phó Minh Hành rất là xui xẻo, đã sớm làm cho những người bên cạnh lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi sẽ có chuyện xảy ra.

Sau khi thuận lợi bình an tới được bệnh viện, trong lòng Lục Thiên Lí vẫn còn có loại cảm giác không thể tin được, tâm trạng giống như là vừa mới được trúng vé số vậy.

Bọn họ đã sớm đặt lịch trước với bệnh viện bên này, cho nên khi Phó Minh Hành đã đến, rất nhanh liền được an bài các hạng mục kiểm tra sức khỏe toàn thân, chờ sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ nhìn vào báo cáo các mục kiểm tra đo lường của Phó Minh Hành nói: “Phó tổng, thân thể của ngài không có vấn đề gì hết, nhưng làm việc cũng không nên quá mức mệt nhọc, muốn kết hợp thời gian làm việc và nghỉ ngơi phù hợp, không thể thức đêm.

”.

Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại LãoTác giả: Hoài Nhược CốcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Trọng Sinh12 giờ đêm. Trên bầu trời thành phố Tây Nam, ánh trăng máu treo cao, âm phong kêu khóc, cả thành phố đều đang bị bao phủ trong sự xấu xa. Lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng trên nóc nhà cao nhất của thành phố, quanh thân mây đen bao phủ, bên trong đám mây, mấy trăm tên lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt mà rít gào. “Ha ha ha ha ha, đại trận hiến tế đã hoàn thành, rất nhanh tất cả cư dân trong thành phố này sẽ trở thành con rối của ta!”“Tạ Ngọc, cho dù ngươi có bản lĩnh cao đến đâu cũng cứu không được những kẻ đáng chết bên dưới! Ngươi đã rơi vào trong trận pháp của ta, ngươi cũng sẽ giống bọn họ, cũng trở thành con rối của ta!Người đàn ông trung niên kiêu ngạo mà nhìn về phía người đang đứng ở nóc nhà đối diện nói, sắc mặt của người này tái nhợt, nhưng lớn lên vô cùng đẹp. Nhìn gương mặt làm cho rất nhiều nam nữ theo đuổi kia, trong lòng người đàn ông trung niên ghen ghét không thôi. Tên quỷ bệnh đáng chết này, dựa vào cái gì lại có vẻ ngoài đẹp như vậy!Chờ sau khi gi3t… Tạ Ngọc bên này sóng êm gió lặng, tạm thời còn chưa biết Phó Minh Hành đã nhận ra mình.Tối hôm qua, thi triển thuật nhập mộng không quá thành công, y đứng bên ngoài hàng rào bảo hộ gọi lâu như vậy mà chủ nhân của Long Cốt cũng không có phản ứng gì.Tạ ngọc đang tính đêm nay thử lại một lần nữa.Vừa qua 12 giờ đêm lại tiếp tục phân ra một sợi tinh thần, dưới sự trợ giúp của khoá hồn khế đi tới cảnh trong mơ của đối phương.Mới vừa đến nơi, đã nhìn thấy bên ngoài cảnh trong mơ của chủ nhân Long cốt lại xuất hiện thêm vài đạo hơi thở âm lãnh quỷ quyệt.Lúc này chúng nó đang ngưng tụ hình dáng để công kích hành rào phòng hộ, nhưng còn chưa kịp đụng vào hàng rào, đã bị vô số lưỡi đao gió vô hình bên ngoài hàng rào chém thành trăm mảnh rồi biến mất.Tạ Ngọc ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, tối hôm qua hắn cũng không có chú ý tới bên ngoài hàng rào còn có vô số lưỡi đao gió nguy hiểm bảo vệ cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt, sợ là đêm nay không có biện pháp giống như tối hôm qua có thể tới gần đạo hàng rào kia.Tạ Ngọc đi lại gần hàng rào thử thăm dò, muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của những lưỡi đao gió kia cỡ nàoNhưng không ngờ lúc y dùng tinh thần lực cẩn thận tiếp cận hàng rào thì những lưỡi đao gió kia đều ngừng lại, không hề thương tổn y.Tạ Ngọc chỉ nghĩ là do khoá hồn khế làm, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.----------------------------------------Phó gia!.Sau khi Phó Minh Hành nằm lên giường, rất nhanh liền ngủ rồi, trong mộng vẫn như cũ thực yên tĩnh, cho đến khi lại lần nữa xuất hiện giọng nói của ai đó phá vỡ sự yên tĩnh này ——“Tiền bối.”“Vãn bối là Tạ Ngọc, đặc biệt tới đây thỉnh cầu ngài giải trừ hồn khế giữa chúng ta, năm đó sư phụ cùng vãn bối…… Mạo phạm…… Tha thứ…… Báo đáp……”Âm thanh tối hôm qua lại xuất hiện nữa, giọng nói cùng ngữ điệu đều giống nhau, hơn nữa so với tối hôm qua càng rõ ràng hơn, cuối cùng Phó Minh Hành cũng xác định được một chuyện, người đang nói chuyện chính là Tạ Ngọc!Phó Minh Hành mạnh mẽ mở bừng mắt ra, lập tức âm thanh quấy nhiễu trong mộng liền biến mất.Tên Tạ Ngọc kia thật đáng chết mà, hại hắn ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Phó Minh Hành là người chỉ tin vào chủ nghĩa duy vật, cho nên hắn cũng không có nghĩ chuyện trong mộng là do thần tiên ma quái làm, hắn chỉ cho rằng chính mình chán ghét cái tên quỷ phong lưu của nhà họ Tạ kia, mới có thể nằm mơ nghe thấy giọng nói của đối phương.Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiên Lí tới đón Phó Minh Hành đi bệnh viện.Suốt dọc đường đi, Lục Thiên Lí lái xe vô cùng cẩn thận, chỉ cần cảm thấy có chiếc xe khả nghi nào tới gần bọn họ đều sẽ trở nên vô cùng khẩn trương.Một năm này, vận khí của Phó Minh Hành rất là xui xẻo, đã sớm làm cho những người bên cạnh lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi sẽ có chuyện xảy ra.Sau khi thuận lợi bình an tới được bệnh viện, trong lòng Lục Thiên Lí vẫn còn có loại cảm giác không thể tin được, tâm trạng giống như là vừa mới được trúng vé số vậy.Bọn họ đã sớm đặt lịch trước với bệnh viện bên này, cho nên khi Phó Minh Hành đã đến, rất nhanh liền được an bài các hạng mục kiểm tra sức khỏe toàn thân, chờ sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ nhìn vào báo cáo các mục kiểm tra đo lường của Phó Minh Hành nói: “Phó tổng, thân thể của ngài không có vấn đề gì hết, nhưng làm việc cũng không nên quá mức mệt nhọc, muốn kết hợp thời gian làm việc và nghỉ ngơi phù hợp, không thể thức đêm.”.

Chương 20: 20: Được Một Đám Nhóc Mời Ăn Cơm 1