Bạch Tuấn Minh. 16 tuổi, cao 1m80 Học giỏi chăm chỉ vào học hành là trên hết tất cả mọi thứ, ở sạch sẽ ngăn nắp, da trắng vì suốt ngày ở nhà học bài, tính cách lúc nắng lúc mưa riêng với Trạch Dương thì lúc nào cũng bão tố, gương mặt khá tròn vì sở hữu hai má bánh bao giong mẹ nhưng nết khó chịu nhăn nhó giống ba. ————- Trạch Dương 16 tuổi, cao 1m87 Học không giỏi nhưng chơi thể thao rất tốt đặc biệt là bóng rổ tương lai có vẻ sẽ hướng đến làm cầu thủ bóng rổ quốc gia. Ngoại hình to khỏe cơ bắp vì suốt ngày chơi thể thao, tính cách hướng lung tung thích chọc người khác chửi nhất là Bạch Tuấn Minh. Gương mặt! ừ thì đa số thằng nào chơi thể thao cũng đều đẹp Trạch Dương cũng thế. Vào Truyện Phòng 142 Bạch Tuấn Minh Bạch Tuấn Minh nghe xong liền cảm ơn thầy giáo đầu hói trước mặt. Thầy giáo nhìn cậu cau mày hỏi. Không phải ngoài đấy có bảng thông báo sắp xếp học sinh vào phòng ký túc xá sao? Ở ngoài nhiều người em không chen vào được nên đến đây hỏi thầy Thầy giáo xua tay. Được rồi em…
Chương 56: 56: Phẫu Thuật
Năm Ấy Ở Ký Túc XáTác giả: Minzii HyTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịBạch Tuấn Minh. 16 tuổi, cao 1m80 Học giỏi chăm chỉ vào học hành là trên hết tất cả mọi thứ, ở sạch sẽ ngăn nắp, da trắng vì suốt ngày ở nhà học bài, tính cách lúc nắng lúc mưa riêng với Trạch Dương thì lúc nào cũng bão tố, gương mặt khá tròn vì sở hữu hai má bánh bao giong mẹ nhưng nết khó chịu nhăn nhó giống ba. ————- Trạch Dương 16 tuổi, cao 1m87 Học không giỏi nhưng chơi thể thao rất tốt đặc biệt là bóng rổ tương lai có vẻ sẽ hướng đến làm cầu thủ bóng rổ quốc gia. Ngoại hình to khỏe cơ bắp vì suốt ngày chơi thể thao, tính cách hướng lung tung thích chọc người khác chửi nhất là Bạch Tuấn Minh. Gương mặt! ừ thì đa số thằng nào chơi thể thao cũng đều đẹp Trạch Dương cũng thế. Vào Truyện Phòng 142 Bạch Tuấn Minh Bạch Tuấn Minh nghe xong liền cảm ơn thầy giáo đầu hói trước mặt. Thầy giáo nhìn cậu cau mày hỏi. Không phải ngoài đấy có bảng thông báo sắp xếp học sinh vào phòng ký túc xá sao? Ở ngoài nhiều người em không chen vào được nên đến đây hỏi thầy Thầy giáo xua tay. Được rồi em… Chuyện này có gì to tát sao?Triệu Sở Nhi là con bà, bà muốn làm gì quản như thế nào đều là chuyện của bà.Vốn dĩ đứa con gái này chẳng có quyền lên tiếng.Trần Nghiêm Tú vẫn giữ nét mặt ung dung bình thản kia Thì sao?Chuyện này quan trọng à? Mẹ hỏi con tại sao tên đó làm thầy giáo chủ nhiệm của con lại không báo cho mẹ biết?Triệu Sở Nhi không quan tâm đến nữa.Hành động của mẹ cô lúc nào cũng trái ngược với những điều cô muốn.Nói hay không nói có gì quan trọng à? trong khi mẹ cô cho người theo dõi đường nào cũng sẽ biết chuyện.Chỉ là có chút hụt hẫng, bản thân sẽ không nghĩ đến việc mẹ quản mình đến nỗi cho người theo dõi hằng ngày như thế.Tính cách Triệu Sở Nhi phóng khoáng, kêu ngạo, mạnh mẽ.Mẹ cô lại muốn cô phải dịu dàng, nói năng có chừng mực, giỏi giang.Cô từ nhỏ rất thích học bắn cung, mẹ cô lại bắt cô phải học đàn, múa, học nhiều thứ tiếng.Đứa con gái thông minh dịu dàng khi đi gặp đối tác cùng mẹ căng bản không phải là con người thật của Triệu Sở Nhi.Mẹ à, sau này đừng cho người theo dõi con nữa, con gái của mẹ từ nhỏ được mẹ bắt buộc phải thông minh.Con không biết rằng chính sự thông minh của mẹ dậy cho con sau này sẽ làm ra chuyện gì đâuCô đứng dậy, bước đi từ từ về phía trái, đến cầu thang bước chân lên ba bậc thang thì khựng chân quay đầu lại nhìn Trần Nghiêm Tú.Vẻ mặt của bà và cô đều giống nhau.Chính là vẻ mặt không sợ khi nghe lời đe dọa.Cô không sợ mẹ cô nên mới dám nói ra lời đấy.Trần Nghiêm Tú thì lại không sợ con gái của mình có gan làm gì hại mình.Triệu Sở Nhi ung dung cất giọng, trong giọng nói có phần u ám đáng sợ.Mẹ dám làm gì hại đến Lâm Thiên Vũ thì con sẽ có bản lĩnh mà mẹ mài dũa ra để hại công ty quý báu của mẹ sụp đổ....Trần Nghiêm Tú trợn tròn mắt, ngạc nhiên tức giận quay đầu lại nhìn phía cầu thang.Bóng dáng của Triệu Sở Nhi kêu ngạo ung dung đi từng bước lên bậc thang.Từ nhỏ chuyện gì khó đến mấy hay trái ý nó, đứa con gái này cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời làm theo, riêng chuyện liên quan đến tên Lâm Thiên Vũ ấy thì nó như con người khác.Biết cắn lại bà rồi......3 Ngày sau đó, cuộc phẫu thuật tái tạo ngón tay út của Bạch Tuấn Minh diễn ra.Hiện nay tuy rất nhiều người đã xử dụng phương pháp tái tạo ngón tay như thế này đều sẽ thành công nhưng trong lòng Trạch Dương vẫn lo lắng, sợ nếu không được, bạn nhỏ sẽ thất vọng.*Muốn biết phẫu thuật tái tạo ngón tay như thế nào các bạn có thể tìm hiểu trên goggle.Lưu ý khi xem hình ảnh có thể gây ám ảnh nhé.Anh ngồi im phanh phách suốt 4 tiếng đồng hồ ở ngoài phòng phẫu thuật cùng ba mẹ Bạch Tuấn Minh.Xung quanh dường như yên lặng đi, không khí căng thẳng từng giây một trôi qua.Khi tiếng cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra cũng là lúc cả ba người ở ngoài di chuyển cơ thể suốt 4 tiếng đồng hồ.Phẫu thuật thành công, cần một thời gian để các vết may lành lại không đáng ngại gì mới có thể cử động bình thường được.Trạch Dương ngày nào cũng đi đi lại lại từ trường đến bệnh viện suốt 2 tuần để chăm Bạch Tuấn Minh.Hôm nay là ngày xuất viện rồi, Trạch Dương đang thu dọn mấy đồ đặc linh tinh đem từ ký túc xá đến bệnh viện.Bạch Tuấn Minh đứng sát bên cạnh cất giọng than thở.Sao nhiều đồ thế nhỉ, tôi nhớ lúc trước cậu đem ít đồ đến lắm mà, giờ dọn được hẳn một túi lớn như thếTrạch Dương cầm lấy túi lớn lên quay đầu nhìn cậu bạn nhỏ tuy không cầm gì mà vẫn đứng than thở, trông vừa buồn vừa bất lực.Về ký túc xá thôi, trời sắp tối rồiBạch Tuấn Minh lẽo đẽo sau lưng Trạch Dương lẩm bẩm trên hành lang bệnh viện.Tí nữa ăn tối gì nhỉ? Ăn mì hay ăn đồ nướng hay là ăn xiên bẩn nhỉKhông được, toàn đồ cay chắc chắn sẽ có mụnAaaa!! hay ăn hoành thánh đi.
Chuyện này có gì to tát sao?
Triệu Sở Nhi là con bà, bà muốn làm gì quản như thế nào đều là chuyện của bà.
Vốn dĩ đứa con gái này chẳng có quyền lên tiếng.
Trần Nghiêm Tú vẫn giữ nét mặt ung dung bình thản kia Thì sao?
Chuyện này quan trọng à? Mẹ hỏi con tại sao tên đó làm thầy giáo chủ nhiệm của con lại không báo cho mẹ biết?
Triệu Sở Nhi không quan tâm đến nữa.
Hành động của mẹ cô lúc nào cũng trái ngược với những điều cô muốn.
Nói hay không nói có gì quan trọng à? trong khi mẹ cô cho người theo dõi đường nào cũng sẽ biết chuyện.
Chỉ là có chút hụt hẫng, bản thân sẽ không nghĩ đến việc mẹ quản mình đến nỗi cho người theo dõi hằng ngày như thế.
Tính cách Triệu Sở Nhi phóng khoáng, kêu ngạo, mạnh mẽ.
Mẹ cô lại muốn cô phải dịu dàng, nói năng có chừng mực, giỏi giang.
Cô từ nhỏ rất thích học bắn cung, mẹ cô lại bắt cô phải học đàn, múa, học nhiều thứ tiếng.
Đứa con gái thông minh dịu dàng khi đi gặp đối tác cùng mẹ căng bản không phải là con người thật của Triệu Sở Nhi.
Mẹ à, sau này đừng cho người theo dõi con nữa, con gái của mẹ từ nhỏ được mẹ bắt buộc phải thông minh.
Con không biết rằng chính sự thông minh của mẹ dậy cho con sau này sẽ làm ra chuyện gì đâu
Cô đứng dậy, bước đi từ từ về phía trái, đến cầu thang bước chân lên ba bậc thang thì khựng chân quay đầu lại nhìn Trần Nghiêm Tú.
Vẻ mặt của bà và cô đều giống nhau.
Chính là vẻ mặt không sợ khi nghe lời đe dọa.
Cô không sợ mẹ cô nên mới dám nói ra lời đấy.
Trần Nghiêm Tú thì lại không sợ con gái của mình có gan làm gì hại mình.
Triệu Sở Nhi ung dung cất giọng, trong giọng nói có phần u ám đáng sợ.
Mẹ dám làm gì hại đến Lâm Thiên Vũ thì con sẽ có bản lĩnh mà mẹ mài dũa ra để hại công ty quý báu của mẹ sụp đổ....
Trần Nghiêm Tú trợn tròn mắt, ngạc nhiên tức giận quay đầu lại nhìn phía cầu thang.
Bóng dáng của Triệu Sở Nhi kêu ngạo ung dung đi từng bước lên bậc thang.
Từ nhỏ chuyện gì khó đến mấy hay trái ý nó, đứa con gái này cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời làm theo, riêng chuyện liên quan đến tên Lâm Thiên Vũ ấy thì nó như con người khác.
Biết cắn lại bà rồi.
.....
3 Ngày sau đó, cuộc phẫu thuật tái tạo ngón tay út của Bạch Tuấn Minh diễn ra.
Hiện nay tuy rất nhiều người đã xử dụng phương pháp tái tạo ngón tay như thế này đều sẽ thành công nhưng trong lòng Trạch Dương vẫn lo lắng, sợ nếu không được, bạn nhỏ sẽ thất vọng.
*Muốn biết phẫu thuật tái tạo ngón tay như thế nào các bạn có thể tìm hiểu trên goggle.
Lưu ý khi xem hình ảnh có thể gây ám ảnh nhé.
Anh ngồi im phanh phách suốt 4 tiếng đồng hồ ở ngoài phòng phẫu thuật cùng ba mẹ Bạch Tuấn Minh.
Xung quanh dường như yên lặng đi, không khí căng thẳng từng giây một trôi qua.
Khi tiếng cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra cũng là lúc cả ba người ở ngoài di chuyển cơ thể suốt 4 tiếng đồng hồ.
Phẫu thuật thành công, cần một thời gian để các vết may lành lại không đáng ngại gì mới có thể cử động bình thường được.
Trạch Dương ngày nào cũng đi đi lại lại từ trường đến bệnh viện suốt 2 tuần để chăm Bạch Tuấn Minh.
Hôm nay là ngày xuất viện rồi, Trạch Dương đang thu dọn mấy đồ đặc linh tinh đem từ ký túc xá đến bệnh viện.
Bạch Tuấn Minh đứng sát bên cạnh cất giọng than thở.
Sao nhiều đồ thế nhỉ, tôi nhớ lúc trước cậu đem ít đồ đến lắm mà, giờ dọn được hẳn một túi lớn như thế
Trạch Dương cầm lấy túi lớn lên quay đầu nhìn cậu bạn nhỏ tuy không cầm gì mà vẫn đứng than thở, trông vừa buồn vừa bất lực.
Về ký túc xá thôi, trời sắp tối rồi
Bạch Tuấn Minh lẽo đẽo sau lưng Trạch Dương lẩm bẩm trên hành lang bệnh viện.
Tí nữa ăn tối gì nhỉ? Ăn mì hay ăn đồ nướng hay là ăn xiên bẩn nhỉ
Không được, toàn đồ cay chắc chắn sẽ có mụn
Aaaa!! hay ăn hoành thánh đi.
Năm Ấy Ở Ký Túc XáTác giả: Minzii HyTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịBạch Tuấn Minh. 16 tuổi, cao 1m80 Học giỏi chăm chỉ vào học hành là trên hết tất cả mọi thứ, ở sạch sẽ ngăn nắp, da trắng vì suốt ngày ở nhà học bài, tính cách lúc nắng lúc mưa riêng với Trạch Dương thì lúc nào cũng bão tố, gương mặt khá tròn vì sở hữu hai má bánh bao giong mẹ nhưng nết khó chịu nhăn nhó giống ba. ————- Trạch Dương 16 tuổi, cao 1m87 Học không giỏi nhưng chơi thể thao rất tốt đặc biệt là bóng rổ tương lai có vẻ sẽ hướng đến làm cầu thủ bóng rổ quốc gia. Ngoại hình to khỏe cơ bắp vì suốt ngày chơi thể thao, tính cách hướng lung tung thích chọc người khác chửi nhất là Bạch Tuấn Minh. Gương mặt! ừ thì đa số thằng nào chơi thể thao cũng đều đẹp Trạch Dương cũng thế. Vào Truyện Phòng 142 Bạch Tuấn Minh Bạch Tuấn Minh nghe xong liền cảm ơn thầy giáo đầu hói trước mặt. Thầy giáo nhìn cậu cau mày hỏi. Không phải ngoài đấy có bảng thông báo sắp xếp học sinh vào phòng ký túc xá sao? Ở ngoài nhiều người em không chen vào được nên đến đây hỏi thầy Thầy giáo xua tay. Được rồi em… Chuyện này có gì to tát sao?Triệu Sở Nhi là con bà, bà muốn làm gì quản như thế nào đều là chuyện của bà.Vốn dĩ đứa con gái này chẳng có quyền lên tiếng.Trần Nghiêm Tú vẫn giữ nét mặt ung dung bình thản kia Thì sao?Chuyện này quan trọng à? Mẹ hỏi con tại sao tên đó làm thầy giáo chủ nhiệm của con lại không báo cho mẹ biết?Triệu Sở Nhi không quan tâm đến nữa.Hành động của mẹ cô lúc nào cũng trái ngược với những điều cô muốn.Nói hay không nói có gì quan trọng à? trong khi mẹ cô cho người theo dõi đường nào cũng sẽ biết chuyện.Chỉ là có chút hụt hẫng, bản thân sẽ không nghĩ đến việc mẹ quản mình đến nỗi cho người theo dõi hằng ngày như thế.Tính cách Triệu Sở Nhi phóng khoáng, kêu ngạo, mạnh mẽ.Mẹ cô lại muốn cô phải dịu dàng, nói năng có chừng mực, giỏi giang.Cô từ nhỏ rất thích học bắn cung, mẹ cô lại bắt cô phải học đàn, múa, học nhiều thứ tiếng.Đứa con gái thông minh dịu dàng khi đi gặp đối tác cùng mẹ căng bản không phải là con người thật của Triệu Sở Nhi.Mẹ à, sau này đừng cho người theo dõi con nữa, con gái của mẹ từ nhỏ được mẹ bắt buộc phải thông minh.Con không biết rằng chính sự thông minh của mẹ dậy cho con sau này sẽ làm ra chuyện gì đâuCô đứng dậy, bước đi từ từ về phía trái, đến cầu thang bước chân lên ba bậc thang thì khựng chân quay đầu lại nhìn Trần Nghiêm Tú.Vẻ mặt của bà và cô đều giống nhau.Chính là vẻ mặt không sợ khi nghe lời đe dọa.Cô không sợ mẹ cô nên mới dám nói ra lời đấy.Trần Nghiêm Tú thì lại không sợ con gái của mình có gan làm gì hại mình.Triệu Sở Nhi ung dung cất giọng, trong giọng nói có phần u ám đáng sợ.Mẹ dám làm gì hại đến Lâm Thiên Vũ thì con sẽ có bản lĩnh mà mẹ mài dũa ra để hại công ty quý báu của mẹ sụp đổ....Trần Nghiêm Tú trợn tròn mắt, ngạc nhiên tức giận quay đầu lại nhìn phía cầu thang.Bóng dáng của Triệu Sở Nhi kêu ngạo ung dung đi từng bước lên bậc thang.Từ nhỏ chuyện gì khó đến mấy hay trái ý nó, đứa con gái này cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời làm theo, riêng chuyện liên quan đến tên Lâm Thiên Vũ ấy thì nó như con người khác.Biết cắn lại bà rồi......3 Ngày sau đó, cuộc phẫu thuật tái tạo ngón tay út của Bạch Tuấn Minh diễn ra.Hiện nay tuy rất nhiều người đã xử dụng phương pháp tái tạo ngón tay như thế này đều sẽ thành công nhưng trong lòng Trạch Dương vẫn lo lắng, sợ nếu không được, bạn nhỏ sẽ thất vọng.*Muốn biết phẫu thuật tái tạo ngón tay như thế nào các bạn có thể tìm hiểu trên goggle.Lưu ý khi xem hình ảnh có thể gây ám ảnh nhé.Anh ngồi im phanh phách suốt 4 tiếng đồng hồ ở ngoài phòng phẫu thuật cùng ba mẹ Bạch Tuấn Minh.Xung quanh dường như yên lặng đi, không khí căng thẳng từng giây một trôi qua.Khi tiếng cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra cũng là lúc cả ba người ở ngoài di chuyển cơ thể suốt 4 tiếng đồng hồ.Phẫu thuật thành công, cần một thời gian để các vết may lành lại không đáng ngại gì mới có thể cử động bình thường được.Trạch Dương ngày nào cũng đi đi lại lại từ trường đến bệnh viện suốt 2 tuần để chăm Bạch Tuấn Minh.Hôm nay là ngày xuất viện rồi, Trạch Dương đang thu dọn mấy đồ đặc linh tinh đem từ ký túc xá đến bệnh viện.Bạch Tuấn Minh đứng sát bên cạnh cất giọng than thở.Sao nhiều đồ thế nhỉ, tôi nhớ lúc trước cậu đem ít đồ đến lắm mà, giờ dọn được hẳn một túi lớn như thếTrạch Dương cầm lấy túi lớn lên quay đầu nhìn cậu bạn nhỏ tuy không cầm gì mà vẫn đứng than thở, trông vừa buồn vừa bất lực.Về ký túc xá thôi, trời sắp tối rồiBạch Tuấn Minh lẽo đẽo sau lưng Trạch Dương lẩm bẩm trên hành lang bệnh viện.Tí nữa ăn tối gì nhỉ? Ăn mì hay ăn đồ nướng hay là ăn xiên bẩn nhỉKhông được, toàn đồ cay chắc chắn sẽ có mụnAaaa!! hay ăn hoành thánh đi.