Tác giả:

Cây sồi nói: Ta oán cái rìu chặt ta, nhưng ta lại càng oán hơn cái chêm gỗ sinh từ thân ta. … 8 giờ 30 tối, tia nắng cuối cùng đã giấu mình xuống dưới đường chân trời. Nhưng một đêm tĩnh lặng trăng sáng sao thưa không tới như đã hẹn mà thay vào đó là những cuộn mây đen vần vũ kéo về thành phố Vân Bàn cùng bóng tối. Vương Cảnh Bình đứng trước cửa tòa nhà mình, ngơ ngẩn nhìn bầu trời đang nổi gió cho đến khi bóng đèn cảm ứng trên hành lang tắt anh ta mới sực tỉnh. Ấn lại mắt kính, Vương Cảnh Bình kẹp cặp táp vào *** (1), lôi ra một cái áo sơ-mi tròng ra ngoài áo thun rồi bắt đầu cài từng cúc áo một, từ trên xuống dưới. Cài cúc xong, Vương Cảnh Bình vuốt lại gấu áo cho phẳng phiu, phủi những hạt bụi khó thấy trên cặp táp theo thói quen rồi bước vào trong tòa nhà. Đèn hành lang từng tầng lần lượt sáng, Vương Cảnh Bình dừng lại trước cánh cửa chống trộm bên tay trái tầng hai, ánh đèn mờ mờ hắt lên tấm lưng gầy hơi còng của anh ta. Gió thốc trong hành lang, nhìn từ xa bóng dáng anh ta liêu…

Truyện chữ