*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chiến tranh là thiêng liêng Điều quan trọng không phải là cách chữa, mà là sống chung với bệnh tật (Albert Camus, Thần thoại về Sisphus) Tòa nhà văn phòng của Hội Nhà văn là một dãy phòng ngắn màu vàng đất. Màu vàng đó, theo lời của Euler, đục như mồ hôi mà người nông dân rỏ xuống đất nông trường. Dù mặt trời có ở trên bầu trời hay không, nó vẫn xám xịt chết chóc, cửa ra vào đóng kín và chỉ có một cánh cửa nhỏ ở phía sau mở cho mọi người ra vào. Tòa nhà bốc mùi hôi thối, đường ống thoát nước của nhà vệ sinh vỡ tung nhưng không ai đoái hoài. Phòng họp chật cứng người, và chủ đề trò chuyện không gì khác ngoài chiến tranh, Wallapoy[1] ngồi ở phía trước bàn dài, bên trái ông là bí thư chi bộ đảng, hai người vẫn đang trao đổi với nhau. Euler họ đang nói về báo cáo chiến tranh trên trang nhất từ ngày hôm trước – với con số chắc như đinh đóng cột là 358 người chết ở…
Tác giả: