Cẩu Tử Sàn nhà bằng trúc trải rộng, ánh đèn sáng choang, bên ngoài mây đỏ phủ đầy trời. Ly trà nóng trên khay bốc hơi nóng, mùi thơm tỏa khắp phòng. Vưu Minh ngồi trên ghế salon, khóe miệng mang theo nét cười, toàn thân lại có vẻ câu nệ. “Không nên khách khí, cứ xem đây như nhà của mình.” Thanh âm mẹ Giang ôn nhu, thái độ hòa ái, bà nhìn Vưu Minh, nhìn sao cũng thấy rất hài lòng. #%#-$+$;$+#((#(#+#;;#! #! *! ;*;”! $! ;”;”;”;$;#6#-#:2;;2-2-2-2+-2;$;#;#;-# Vưu Minh lớn lên rất khá, giống mẹ không giống cha, da trắng noãn như ngọc, hai mắt to sáng ngời, đồng tử hơi sẫm màu, sống mũi cao, chỉ là đôi môi hơi tái nhợt. Cả người nhìn vừa ngoan vừa rụt rè, giống như vương tử bước ra từ truyện cổ tích. Vưu Minh cười với mẹ Giang. “Bác gái, bác cứ đi làm việc đi, để cháu giúp bác tiếp đãi Tiểu Minh.” Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Vưu Minh cười hì hì nói: “Sau này chẳng phải cháu sẽ là ‘tiểu thúc*’ của anh ấy hay sao.” *Ý nói là em trai bên chồng, giống như Việt Nam mình hay gọi thay con cháu ấy…
Tác giả: