Mười sáu, mười ba Đã mười ba phút trôi qua kể từ khi cậu rời phòng phát sóng trực tiếp để mua coca. Đứng trong bóng đêm, Lâm Phong nhìn hành lang rỉ sét và bức tường loang lổ đốm vàng trước mặt, dùng sức dụi mắt. Cậu cảm thấy chắc chắn mình xem máy tính lâu quá nên bị ảo giác rồi. Nhưng sự thật cho Lâm Phong biết rằng đây thực sự là tiểu khu và nhà mình. Đèn đường xung quanh vừa tối vừa sáng, tiếng điện thỉnh thoảng từng chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh não Lâm Phong. Bên tai không ngừng văng vẳng tiếng gió thổi qua, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Nhưng hiện tại cậu không thể nhớ ra nó. Loại cảm giác gần gũi khảm sâu vào tâm can nhưng không thể diễn đạt này khiến cậu càng cảm thấy hoảng sợ. Cũng không biết tại sao, Lâm Phong có cảm giác mình nảy sinh ý tưởng "mau cút khỏi đây". Tuy nhiên, trận đấu trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang mở, vẫn phải làm việc, kiếm tiền. Hơn nữa, đây vốn là nhà của cậu, cậu còn có thể đi đâu? Lâm Phong hít sâu một hơi, cuối cùng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...