Gió thổi từng cơn rét buốt, hòa quyện cùng mùi máu tươi. Những tiếng gầm gừ, gào thét đan xen cùng những âm thanh ồn ào, tất cả tựa như một bản hòa âm hỗn loạn nhảy vang trong đầu. Diệp Giản bị đánh thức. Sau khi tỉnh, cơn ác mộng phảng phất trong đầu anh cũng dần tan đi. Trước mặt lúc này là một màn đêm tăm tối, toàn bộ khung cảnh mờ ảo ban đầu dần dần trở nên rõ ràng. Sau khi hồi phục thì cảm giác đau đớn chợt ùa về. Đại não như bị hàng ngàn kim châm đâm xuyên, đầu đau như muốn nứt ra. Diệp Giản đè huyệt thái dương, nhìn ngón tay nhợt nhạt mà hơi rùng mình, mồ hôi lăn dài giữa đôi mắt đen như mực. Những tia nắng vàng óng chiếu rực nơi đáy mắt, anh giơ tay che mắt lại theo bản năng, cảm giác có chút mê mang.  …… Tôi là ai? Đây là đâu? Gió lạnh thổi qua, màu đen trong đôi mắt Diệp Giản tản ra, một tia sáng nhỏ lóe lên.  Nhớ ra rồi, hình như mình tên là Diệp Giản……  Sau đó thì sao?  Sau đó……  Đầu ngón tay Diệp Giản lành lạnh. Ngoại trừ tên mình ra thì anh chẳng nhớ được gì cả. Mắt dần…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...