"Ngoan nào bảo bối." "Không cần sợ, tất cả những trở ngại uy hϊếp tôi đều đã thay em loại bỏ, về sau cho dù không có tôi, cũng không có ai dám coi thường em nữa rồi." "Tài sản của tôi đều để lại cho em, sống thật tốt." Phó Bạc Quân vô lực tựa vào đệm đầu giường, trên gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, trong ánh mắt nhìn Hứa Trầm Đình mang theo quyến luyến cùng không nỡ, yếu ớt vô lực nói, giống như là đang dặn dò việc hậu sự. “Em không cần, em cái gì cũng không muốn, em chỉ cần anh còn sống!” Hứa Trầm Đình túm lấy cổ áo Phó Bạc Quân, sợ hãi gầm nhẹ, nước mắt điên cuồng chảy xuống. Phó Bạc Quân giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt cậu, giọng nói rất nhẹ: "Em có biết không? Cục cưng, không khóc, vui vẻ lên, chúc mừng em, cuối cùng cũng thoát khỏi tôi." Hứa Trầm Đình khóc lắc đầu liên tục, không phải như vậy, cậu một chút cũng không vui vẻ, ngược lại đau lòng sắp chết. Tay Phó Bạc Quân từ trên mặt cậu trượt xuống, dần không còn hơi thở. Phó Bạc Quân chết rồi, trái…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...