Tác giả:

"Ly Tuyên, Ly Tuyên, Lãnh Ly Tuyên!!!” Trong hỗn loạn, Lãnh Ly Tuyên cảm nhận được có người ở giữa không trung ôm lấy mình, tê tâm liệt phế kêu tên của mình. Y nỗ lực muốn thấy rõ ràng dung mạo người nọ, thế nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Y giãy giụa, vật nhìn thấy dần dần có đường nét, trong lúc hoảng hốt, dường như y thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang ôm mình. Lãnh Ly Tuyên tự giễu cười cười, sao có thể, rõ ràng là do hắn suất lĩnh Ma giới tiến công quy mô lớn mới tạo thành loại cục diện này!  Thầm mắng chính mình, già cả mắt mờ. Y thật sự chống đỡ không nổi, chậm rãi nhắm mắt lại, đại não dần dần trống rỗng.  "Lách tách", " Lách tách" những giọt nước nhỏ như hạt đậu rơi trên mặt y.  Là trời mưa sao? Vậy thì cũng chật vật quá. Thôi, chết cũng chết rồi… Lãnh Ly Tuyên mơ hồ nghĩ.  Đại não không có tin tức, hết thảy sự vật đột nhiên im bặt. "Lãnh huynh?"  "Cốc cốc cốc" Bên tai truyền đến từng đợt tiếng gõ cửa. "Lãnh huynh? Dậy đi, nghỉ ngơi một đêm, chúng ta nên trở về Hoa Linh Phái.…

Truyện chữ