Đi dọc đường núi tới giữa lưng chừng, bao giờ mồ hôi thấm ướt áo lót thì xuống đến chân núi. Hai ba năm nay Vân Lan vẫn thường đi như vậy, nhất là vào mỗi thứ năm khi không có lớp ở hai tiết đầu, cô sẽ đi xuống núi theo những bậc đá, đi qua vài nơi mà cô tự cho là đẹp, có dòng suối uốn lượn quanh co, có bụi hồng hoang bung cánh nở rộ, như hồi bé theo bà vú A Xuân về nhà cũ ở quê vào kỳ nghỉ hè, rồi mỗi lần khó ngủ trưa, cô vẫn hay lặng lẽ ngồi dưới giàn nho, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách. Đường xuống núi thoai thoải dễ đi, hết ngắm cảnh ta lại ngắm người, từng cơn gió rì rào bên tai; nhưng chặng đường đi lên trắc trở hơn nhiều, song Vân Lan lại thích cái trắc trở ấy, như cô Miên Tụ từng nói, những điều mà ta phải bỏ công sức thường trở thành những điều tốt đẹp. Hôm nay cô đi dạo trên núi khá lâu nên quay về hơi muộn. Từ đằng xa đã thấy bà Kha đứng ngoài hiên, trông thấy cô thì bèn vẫy tay chào. Người phụ nữ này là con lai hai dòng máu Trung – Bồ, góa bụa nhiều năm, dường như cũng…

Truyện chữ