Thôi Lược Thương đang uống rượu. Thời tiết nóng bức. Nóng đến mức mặt đường bốc lên một làn sương mờ mờ. Người kéo xe, người đi đường, người bán hàng, người cưỡi ngựa, người dắt lừa, người từ phương xa đến ... tất cả đều đi trong hơi nóng ngùn ngụt, tấp nập hối hả như những con sâu non đang bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt. Ai ai cũng chỉ muốn bước nhanh vài bước, sớm vào quán trà của dịch trạm để tránh đi cái nóng hung hãn ngoài kia. Bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng bên trong quán trà lại đặc biệt mát mẻ. Thôi Lược Thương dùng cặp mắt ngà ngà say nhìn ra ngoài một hồi, trong lòng thầm nghĩ: “Đại địa thương sinh, có ai không thê thảm? Có ai không hèn nhát ngu si? Ai cũng đang đi trên con đường của mình. Chỉ có điều xem con đường đó có dễ đi hay không? Cảnh vật bên đường thế nào? Mưa gió ra sao mà thôi”. Gã lại tiếp tục uống rượu của gã. Gã vốn là con sâu rượu, nhưng hôm nay gã không uống nhiều. Bởi vì đi thêm ba mươi dặm nữa chính là thành Lạc Dương. Lần này gã đi là để điều tra…
Tác giả: