Tác giả:

từ chương 37 quay về nhìn lại, cảm thấy văn phong của tôi về sau ôin định hơn rồi, không tùy hứng lọng bọng như mấy chương đầu này nữa, nhưng tôi sẽ không sữa đổi gì ở mấy chương đầu này, vì tôi nhận định đây là quá trình tiến bộ và phát triển trong văn phong của tôi, tôi trân trọng nó. ________________________ Một chén hồng trần người say kẻ tỉnh, rượu đắng tràn ly....nào còn tâm tình để mà thơ với thần. Nhưng vị đắng của chén rượu này ta mân mê không nổi. Tiêu Lạc nội tâm lúc này gió giật cấp mười hai, phong ba bão táp ập đến cuồn cuộn, không gì có thể ngăn cản. Cũng đúng thôi, một người đang yên đang lành, hòa đồng với xã hội, thân thiện với tự nhiên, thanh niên ba tốt thời đại mới luôn hướng đến tương lai với những điều tích cực đùng một cái xuyên không rồi. Hơn nữa còn xuyên vào một bộ tiểu thuyết mạt thế văn vừa nghe đã thấy ê răng. Xuyên vào tiểu thuyết mạt thế thì thôi đi, không cho làm nhân vật chính có bàn tay vàng nghịch chuyển càn khôn cũng thôi đi, đằng này đến một cái…

Truyện chữ