Ngụy Sâm biết mình chết, cơ thể thành người thực vật, linh hồn bay bổng trên hư không. Chu dù trong lòng y có bao nhiêu không cam, không muốn chết như nào đi nữa, y c*̃ng không thể trở lại trong cơ thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể như là người chết nằm trên giường bệnh, vẫn không nhúc nhích, mặc cho trên người cắm đầy ống. Hôm nay tiết trời âm u, đã bảy tám giờ, trời vẫn chưa sáng. Linh hồn Ngụy Sâm bay trên cơ thể, không biết đây là lần thứ mấy trăm muốn chui vào trong cơ thể trên giường, muốn chui vào trong cơ thể, y muốn sống, y không muốn chết! Kết quả uổng công vô ích như trước, Ngụy Sâm chán nản bay lên không trung lần nữa, nhìn chằm chằm cơ thể trên giường bệnh, trong lòng bách vị tạp trần. Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, một thanh niên vác bản kẹp vẽ màu xanh rêu* đi đến. Có thể nhìn thấy được sinh hoạt c*̉a thanh niên có chút túng quẫn, quần jean giặt trắng bệch, áo len rộng thùng thình có vài chỗ có thể thấy rõ đường bong tróc, ngay cả…
Tác giả: